Những phản ứng của cô lúc đó, rất hiển nhiên cũng là vì nghe được lời của Dương Bạc Vệ, chắc chắn cô nghĩ đến anh và cô có thể là anh em, cho nên lúc ấy ở trong lòng cô mới có chút chướng ngại.
Cho nên, thậm chí cô còn bài xích nụ hôn của anh.
Nhưng, về sau vì sao cô lại đến tìm anh?
Mặc dù bây giờ Dương Bạc Vệ đã tàn phế, nhưng hiệu suất làm việc thì vẫn có, chắc chắn kết quả giám định DNA là Dương Bạc Vệ biết tới nhanh nhất.
Nói như vậy, từ hôm qua đến giờ. Kết quả giám định mới vừa có.
Hiển nhiên khi Dương Bạc Vệ vừa nhận được kết quả đã gọi điện cho cô.
Nhưng chiều hôm qua cô đã đến đây rồi.
Cho nên, hẳn là cô vẫn chưa biết kết quả?
Dương Tầm Chiêu nhìn qua Hàn Nhã Thanh, lông mày anh hơi nhíu lại, anh có chút không hiểu hành động của cô, ban đầu rõ ràng cô có chút bài xích, vì sao sau đó lại chủ động như vậy.
Hôm qua, thế nhưng cô đã cho anh một niềm vui bất ngờ lớn.
Nghĩ đến sự chủ động hôm qua của cô, nghĩ đến sự triền miên ròng rã từ buổi chiều đến tận nửa đêm, khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, sau đó cúi người, ôm cô, hôn cô từng chút một.
“Đừng nghịch, em muốn ngủ.” Hàn Nhã Thanh cảm giác được anh hôn, nhưng không thể mở nổi mắt, cô quá mệt, quá mệt, chỉ muốn đi ngủ.
“Hôm qua, đi gặp Dương Bạc Vệ sao?” Dương Tầm Chiêu cắn nhẹ lỗ tai của cô, đột nhiên hỏi, giờ phút này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866646/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.