Liễu Ảnh không nói lời nào, chỉ là im lặng ở một bên nhìn anh ta ăn.
Cô ta nghĩ có thể yên tĩnh ở bên cạnh của anh ta như vậy cũng là chuyện tốt.
Bùi Dật Duy ăn nửa tiếng đồng hồ, bởi vì an ta hiểu tình huống thân thể của mình, mấy ngày nay anh ta không có ăn cơm ngon, không có khả năng ăn quá gấp. Cũng may là Liễu Ảnh làm đậu hũ rán, rất thanh đạm.
“Đúng rồi, tôi quên mua điện thoại cho anh mất rồi, để tôi đi mua điện thoại cho anh nha.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta đã ăn xong, cô dọn dẹp xong thì đột nhiên lại nhớ đến chuyện điện thoại.
Nhớ đến điện thoại thì lại nhớ đến người phụ nữ kia một lần nữa, cuối cùng cô cũng nhịn không được sự tò mò trong lòng, giống như là tùy ý mà hỏi một câu: “Điện thoại của anh đâu rồi?”
Liễu Ảnh làm mất rồi.” Hai mắt của Bùi Dật Duy nhanh chóng nhấp nháy, lúc nói ra lời này hô hấp của anh hơi đông cứng lại.
Liễu Ảnh nhìn ra được anh ta đang nói dối, hơn nữa ngày nào anh ta cũng ở trong bệnh viện, sao có thể làm mất điện thoại được chứ.
Liễu Ảnh không tiếp tục hỏi nhiều nữa mà là ra khỏi bệnh viện một lần nữa, đi mua điện thoại cho Bùi Dật Duy, bởi vì cửa hàng điện thoại cách với bệnh viện hơi xa, Liễu Ảnh bắt xe đi đến đó.
Mặc dù là Bùi Dật Duy nói mua điện thoại nào cũng được, nhưng mà cô ta vẫn cẩn thận lựa chọn cho anh ta một cái, cô dùng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866569/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.