“Vũ Kỳ ngoan.” Khi bà cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, nhưng lúc này Hàn Nhã Thanh vẫn nhận ra vẻ lo lắng trên mặt bà cụ Đường.
Bà cụ Đường gọi Vũ Kỳ, sau đó đưa mắt về phía Hàn Nhã Thanh, ra hiệu với cô, chuyện này càng làm cho cô kỳ quái.
Đường Vũ Kỳ ngồi trên sô pha, cầm điều khiển lên, trực tiếp mở TV lên.
“Cô Cổ, có phải cô là người phụ nữ đêm qua đã ở cùng cậu ba Dương không?” Sau đó, Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng nói trên TV.
Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhanh, nhìn sang, vừa thấy trên TV phát sóng trực tiếp, hai mắt nhanh chóng nheo lại.
Trên TV, Cổ Doanh Doanh mỉm cười nhẹ trên mặt, không nói gì.
Nhưng Cổ Doanh Doanh mặc quần áo gì kia?
Chiếc váy mà Cổ Doanh Doanh mặc giống hệt chiếc váy tối qua cô mặc đi tìm Dương Tầm Chiêu.
Cùng một màu sắc, cùng một kiểu dáng, cô nghĩ phải là cùng một nhãn hiệu.
Hơn nữa, kiểu tóc của Cổ Doanh Doanh ở thời điểm hiện tại cũng giống hệt cô.
Cô nhớ Cổ Doanh Doanh cô nhìn thấy đêm qua không phải là kiểu tóc như vậy, mà tóc của Cổ Doanh Doanh rõ ràng là dài hơn nhiều.
Nhưng chỉ trong một đêm, Cổ Doanh Doanh đã để kiểu tóc giống hệt cô.
Hàn Nhã Thanh liên lạc với câu phóng viên hỏi trước đó…
Cổ Doanh Doanh hơi cúi đầu xuống, không nói gì, bà Cổ đứng bên cạnh giải thích thay cô ấy: “Phóng viên này, đừng hỏi thẳng như vậy, Doanh Doanh nhà chúng tôi là con gái, chuyện như vậy nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866545/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.