"Mẹ, mẹ yên tâm đi, cậu nhóc Tầm Chiêu kia khác với ông cụ Dươnng, cậu ta biết làm việc đúng mực." Phạm My lúc đang nhìn chằm chằm ti vi liếc Hàn Nhã Thanh một cái, con ngươi hơi lóe lên, bà ta nhìn ra được bây giờ Thanh Thanh có chút căng thẳng.
Cho nên, lời này của bà ta mặc dù nói với bà cụ Đường, nhưng cũng là nói cho Hàn Nhã Thanh nghe.
"Ừm, tốt nhất là thế, nếu không, tuyệt không thể tha cho cậu ta." Bà cụ Đường hơi hừ lạnh một tiếng.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, lúc này Tầm Chiêu mở họp báo nhất định là muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng, cậu ta biết rõ sự thật, sẽ không thiên vị ông cụ Dương." Phạm My nói lời này rồi lại liếc nhìn Hàn Nhã Thanh một cái
Phạm My nghĩ, trên họp báo như vậy, Dương Tầm Chiêu có thể làm được đến điểm ấy cũng không dễ dàng.
Khóe môi bà cụ Đường hơi mấp máy, không nói gì thêm, suy nghĩ của bà và Phạm My không khác nhau lắm, trên họp báo như vậy, không ai dám nói lung tung, cũng không ai dám nói quá rõ mọi chuyện.
Hơn nữa, Dương Tầm Chiêu lúc này mở họp báo, bà ta cũng không dám hy vọng quá nhiều, chỉ cần Dương Tầm Chiêu không nói ra điều gì gây bất lợi cho Thanh Thanh là được rồi.
"Cậu Dương, lúc này cậu mở họp báo, là có lời gì muốn nói với mọi người sao?" Lúc này, phóng viên đối mặt với Dương Tầm Chiêu, cũng có chút cẩn thận, không dám nói lung tung.
"Đúng." Dương Tầm Chiêu chậm rãi gật đầu, trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866525/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.