Chương trước
Chương sau
Dương Tầm Chiêu di chuyển tầm mắt nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt lại: “Nhã Thanh, lúc này em kêu dừng, em cảm thấy là có khả năng không?”
Anh nắm lấy tay của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng rời xuống dưới, di chuyển đến vị trí rõ ràng đã nổi lên phản ứng của anh: “Em không sợ là nó nhịn gần chết ư…”
Hai mắt của Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên, đột nhiên cảm giác mặt có chút nóng, tay lại càng nóng hơn. Hàn Nhã Thanh muốn rút tay của mình về, nhưng mà anh cứ cầm mãi không chịu buông ra.
“Nhã Thanh, tối ngày hôm nay em xuống đây thì anh đã không có ý định thả em trở về.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt hơi trầm xuống, trong giọng nói cũng khàn đi mấy phần. Nếu như cô không xuống thì cũng thôi đi, cô đã đi xuống rồi, vậy thì anh không có ý định để cho cô trở về.
Cô đi xuống, vậy thì nó biểu đạt cô để ý đến anh, biểu đạt là cô cũng muốn anh.
Giờ phút này, lời nói của cậu ba Dương nghe có chút cảm giác thổ phỉ.
Đôi môi của anh đến gần bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, lại chậm rãi nói nhỏ một lần nữa: “Cho nên em ngoan ngoãn nghe theo anh đi, hay là muốn để anh phải dùng sức mạnh ép em đi?”
Lời nói này của cậu ba Dương có cảm giác như bọn cướp bóc, hơn nữa còn là loại cướp bóc lưu manh.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, cô đây là đang tự đưa mình vào hang sói hả? Sớm biết như vậy thì cô đã không đau lòng vì anh rồi.
Ý của anh là nếu như cô không chịu đi cùng anh thì anh sẽ dùng sức mạnh để ép buộc cô đó ư?
Cái người này từ sáng đến tối có thể làm chút chuyện đàng hoàng được không hả?
Hàn Nhã Thanh hiểu anh rất rõ, biết anh thật sự muốn làm chuyện gì đó thì quả thật không có ai có thể ngăn cản được anh.
Chính xác là anh có thể dùng sức mạnh để ép buộc cô đi.
Cho nên đối với anh, cô cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, cười cười, sau đó nghiêng người về phía trước, chậm rãi đến gần anh, đến gần anh rồi thì sau đó lại nhẹ nhàng hôn một cái lên trên môi của anh.
Cậu ba Dương ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ cong lên: “Thật là ngoan.”
Xem ra là người phụ nữ của anh đã cởi mở hơn rồi, vậy mà lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động như vậy, thật là tốt!
Chỉ là một giây sau Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên mở cửa xe ra, không để anh kịp phản ứng, cô lại nhanh chóng bước xuống xe.
“Được rồi, em cần phải trở về rồi.” Sau khi Hàn Nhã Thanh xuống xe trực tiếp đóng cửa xe lại: “Anh có thể đi về rồi đó, trên đường cẩn thận nha, tạm biệt...”
“Hàn Nhã Thanh...” Cậu ba Dương gằn từng chữ gọi tên của cô, cái người phụ nữ nhẫn tâm này, cô thật sự cứ ném anh mặc kệ như vậy à?
Cô không sợ chơi xấu anh ta.
Hàn Nhã Thanh phất phất tay, nhanh chóng xoay người lại sau đó vọt vào trong cửa.
Tốc độ của cô quá nhanh, đợi đến lúc cậu ba Dương xuống xe thì cô đã trở lại nhà họ Đường.
Hàn Nhã Thanh xoay người lại nhìn về phía anh một lần nữa, vươn tay ra với anh, mang theo vài phần đắc ý rõ ràng, giống y như lần cô rời đi vào năm năm trước.
Cậu ba Dương nhìn cô hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lúc này đây anh lại không thể vọt vào trong nhà họ Đường mà bắt cô trở lại được.
Mà cô chính là dựa vào điểm này, cho nên mới phách lối và đắc ý như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy được nụ cười trên mặt của cô, cuối cùng cậu ba Dương cũng chỉ có thể âm thầm thở một hơi. Thôi bỏ đi, có thể để cho cô chơi vui vẻ như vậy, ngày hôm nay anh coi như cũng không uổng công tới đây.
Chỉ là, tóm lại thì cậu ba Dương vẫn có chút không cam lòng, rõ ràng hiện tại cô đối với anh càng ngày càng có cảm giác, vốn dĩ anh cho rằng tối hôm nay anh chắc chắn có thể thành công mang cô ra ngoài, không ngờ đến cuối cùng cô vẫn trở về.
Anh cũng không hiểu được cô làm gì phải trở về vội vàng như vậy chứ, trong nhà của cô có cái gì mê hoặc cô không chịu bỏ như thế? Còn lớn hơn sự quyến rũ của anh à?
Giờ phút này, ở trong phòng của Hàn Nhã Thanh có hai cái đầu nhỏ đang ghé vào trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
“Anh ơi, là ba đó, thật sự là ba đó.” Trong giọng nói của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo vài phần mừng rỡ: “Ba đến đây tìm chúng ta hả?”
“Không phải đâu, ba đến đây để tìm mẹ.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang đứng ở bên ngoài hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà mẹ của thằng nhóc đứng ở trong sân mang theo vẻ mặt đắc ý, Đường Minh Hạo cảm thấy khảo nghiệm của thằng nhóc đối với người nào đó có phải là nên hạ thấp một chút không.
“Mẹ cũng đã về rồi, ba còn đang đứng nhìn cái gì đấy. Anh ơi, anh nói xem nếu như ba đi lên đây cùng với mẹ, nhìn thấy chúng ta rồi thì sẽ như thế nào?” Lúc mà Đường Vũ Kỳ nói ra lời này, trên mặt rõ ràng mang theo mấy phần hưng phấn.
“Ba sẽ không đi vào đâu.” Đường Minh Hạo nói lời này rất chắc chắn, lúc trước Dương Tầm Chiêu cũng không có vào, vẫn luôn chờ ở bên ngoài, bây giờ cũng không thể nào bước vào được.
“Anh ơi, em đột nhiên lại phát hiện ba có chút ngốc á.” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, sau đó lại đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy.
“Hả?” Đường Minh Hạo sửng sờ mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía cô bé.
“Anh nhìn xem, ba cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ thôi, nếu như ba nhìn về phía của chúng ta một chút, vậy thì có thể nhìn thấy chúng ta rồi. Không phải nói ba nhãn quang bốn phía tai nghe tám hướng hả, vậy mà ba cũng không phát giác được chúng ta.” Giọng nói của Đường Vũ Kỳ nghe có chút ghét bỏ, còn có chút bất mãn, nhưng mà cũng mang theo chút thất vọng.
Đường Minh Hạo nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, sau đó lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu ở dưới lầu một lần nữa.
Lúc này ánh mắt của Dương Tầm Chiêu đang nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh, mảy may cũng không có bất kỳ sự di chuyển nào, lại càng không cần phải nói là nhìn lên trên lầu.
Cho nên trước khi mà mẹ vẫn còn chưa đi lên, đừng có hi vọng là Dương Tầm Chiêu sẽ nhìn về phía bên này.
“Mẹ đi lên rồi kìa.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào trong phòng khách, sau đó lôi kéo Đường Vũ Kỳ rời khỏi cửa sổ.
Cậu ba Dương nhìn lên trên phòng của Hàn Nhã Thanh, sau đó mới lên xe đi khỏi.
“Được đó, không tệ, vậy mà cũng không có bị bắt cóc, tốc độ trở về cũng rất nhanh.” Hàn Nhã Thanh trở về phòng, Đường Minh Hạo nhìn cô, hiển nhiên còn rất hài lòng.
Chỉ là một giây sau lông mày của Đường Minh Hạo lại hơi nhíu lại: “Nhưng mà cái này đồng thời cũng nói lên một vấn đề.”
“Vấn đề gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía thằng nhóc, biểu cảm của cô có vẻ thắc mắc, thành nhóc nhỏ này là có ý gì đây?
“Nói rõ Dương Tầm Chiêu rất yếu ớt, ngay cả phụ nữ cũng không thể giải quyết được.” Khóe môi của Đường Minh Hạo cong lên, biểu cảm ở trên mặt lại có mấy phần ghét bỏ.
Hai mắt của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng chớp chớp, khóe môi khẽ nhếch lên, đột nhiên lại cười nói: “Đường Minh Hạo, nếu không thì chúng ta tới đọ sức một trận đi?”
Mấy ngày không gặp, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo hình như là không biết trời cao đất rộng là gì rồi.
Dựa vào năng lực này của cô, người có thể đấu với cô chỉ sợ là không nhiều, mà Dương Tầm Chiêu vừa vặn chính là một người để cho cô phải sợ hãi.
Lúc nãy nếu như không phải là cô sử dụng chút thủ đoạn, nếu như Dương Tầm Chiêu cuối cùng cũng có ý buông tha cho cô, có thể trở về nhanh như vậy à.
“Thấy sắc quên con.” Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn cô một chút, còn nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo cảm giác phòng bị. Quả thật là năng lực của mẹ thằng nhóc không thể xem thường được, không thể đánh đồng với những người phụ nữ bình thường.
Nghe thấy lời của thằng nhóc, Hàn Nhã Thanh nhịn cười không được, lời nói của thằng nhóc này thật là mới mẻ.
Nhưng mà cũng không quá thỏa đáng, cô là vì hai đứa bọn nó cho nên mới bỏ Dương Tầm Chiêu chứ bộ!
Sao có thể gọi là gặp sắc quên con được chứ?
Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh hiểu rất rõ khúc mắt của Đường Minh Hạo ở đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.