Hàn Nhã Thanh mím môi, không nói gì. Mọi người đều đã quyết định như vậy, cô có nói gì đi nữa, có thể có tác dụng sao? Cũng đâu có ai hỏi ý kiến của cô, chắc hẳn mọi người đã quên mất cô rồi.
Đường Lăng cầm điện thoại, thoáng ngây người. Vậy anh có nên gọi cuộc điện thoại này nữa không?
"Cháu làm gì thế? Có phải cháu muốn lén gọi điện thoại cho thằng nhóc nhà họ Dương kia không?" Bà cụ Đường vừa đảo mắt, đúng lúc nhìn thấy Đường Lăng đứng ở bên cạnh đang tính gọi điện thoại: "Bà cho cháu biết, nếu cháu dám lén nói cho thằng nhóc nhà họ Dương biết, về sau cháu cũng đừng mong bước vào cửa nhà họ Đường nữa."
Luc bà cụ Đường nói lời này rất nghiêm túc, rất thật, không hề có ý đùa giỡn.
Tay Đường Lăng cầm điện thoại run lên. Lúc này, số của Dương Tầm Chiêu đang hiện trên màn hình điện thoại của anh, nhưng anh cũng không dám ấn xuống nữa.
Ở nhà họ Đường, bà cụ Đường lên tiếng, ai dám không theo?
"Còn cháu nữa?" Sau đó, bà cụ Đường lại quay sang Hàn Nhã Thanh.
"Cháu cũng không thể lén nói cho Dương Tầm Chiêu biết. Nếu cháu dám lén nói cho nó biết..." Bà cụ Đường thoáng dừng lại một chút, rõ ràng đang nghĩ lời uy hiếp.
Đường Lăng ngước mắt, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cuối cùng cũng thấy hơi an ủi. Anh mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, ít nhất còn có Hàn Nhã Thanh làm bạn với anh.
"Dù sao cháu cũng không thể nói cho nó biết." Bà cụ Đường suy nghĩ hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866513/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.