"Bác ơi, Bác." Hàn Nhã Thanh giật nảy mình, vội vàng đi lên phía trước ngăn lại, lúc đầu cô cho rằng dù Đường Vân Thành có tức giận thế nào cũng sẽ không thật sự ra tay đánh Đường Lăng đâu. Đây là chuyện của cô nên cô thật sự không thể nào để Đường Lăng bởi vì chuyện này mà bị đánh được.
"Nhã Thanh, cháu đừng cản bác, hôm nay bác không đánh gãy chân nó là không được." Giờ phút này Đường Vân Thành đã cực kỳ tức giận, ông ta lại vung quải trượng lên đánh về phía Đường Lăng đánh.
"Bác, đứa bé là con của cháu, là của cháu, không liên quan tới anh Đường Lăng đâu." Mặc dù Hàn Nhã Thanh hơi sợ Đường Vân Thành, nhưng lúc này cũng không thể không nói ra.
"Cái gì? Nhã Thanh cháu nói cái gì?" Đường Vân Thành dừng động tác lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh: "Nhã Thanh, cháu đừng vì bảo vệ cho nó mà nói dối nữa."
Tất cả những người khác cũng nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, người người đều ngây dại.
"Cháu không hề nói dối, bé con thật sự là con của cháu." Hàn Nhã Thanh lí nhí nói nhưng mọi người vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Mẹ, mẹ." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh, thấy lúc này đã có thể nhận mẹ được nên vội vàng chạy tới, ôm lấy Hàn Nhã Thanh.
"Bảo bối, mẹ rất nhớ con." Hàn Nhã Thanh cũng ngồi xổm xuống, ôm Đường Vũ Kỳ vào trong lòng. Mà trong lúc này mấy người trong phòng khách cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, kịch bản chuyển đổi quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866510/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.