Chương trước
Chương sau
Trác Hiểu Lam nắm chặt tay, lại nắm chặt tay hơn nữa, chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, cô ta cũng không cảm giác được gì. Hàn Nhã Thanh cảm thấy như có người đang nhìn mình từ phía sau, ánh nhìn kia càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn ra phía sau, nhưng Trác Hiểu Lam đã nhanh chóng lui lại trốn đi, cho nên Hàn Nhã Thanh không nhìn được gì cả.
"Có chuyện gì vậy?" Dương Tầm Chiêu thấy động tác của cô thì hơi chau mày lại. "Em có cảm giác như có ai đó đang nhìn chúng ta, đi thôi, đi về trước đi." Tuy rằng Hàn Nhã Thanh không phát hiện được ai nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Hàn Nhã Thanh nheo mắt, cô cũng không nói gì nữa mà dẫn anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Cùng lúc này, ở trong phòng bệnh, điện thoại của ông cụ Dương đột nhiên đổ chuông.
Ông cụ Dương mở di động ra, lúc nhìn thấy hình ảnh được gửi đến thì ông tức giận đến mức thiếu chút nữa là đập nát di động.
"Con ranh chết tiệt, đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ." Ông cụ Dương run lên vì tức giận: "Con ranh này đúng là không biết xấu hổ."
"Làm sao vậy?" Bà cụ Dương cuống quýt nhích lại gần, sau đó nhìn thấy hình ảnh Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đứng hôn nhau ở bệnh viện.
"Là ai gửi tới?" Bà cụ Dương nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
"Quan tâm chuyện ai gửi tới làm gì, tôi nghĩ bức ảnh này gửi đến thật đúng lúc, tôi muốn cho tất cả mọi người biết chuyện con ranh không biết xấu hổ kia hại tôi bị "thương nặng" như vậy mà còn không biết xấu hổ đi quyến rũ Tầm Chiêu nhà chúng ta." Ông cụ Dương nheo mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy tính toán.
"Nếu ông công khai bức ảnh này, Chiêu Chiêu cũng sẽ bị mắng." Bà cụ Dương nhìn tấm hình này, lông mày càng nhăn chặt hơn. Bà không quan tâm Hàn Nhã Thanh bị mắng, nhưng bà không thể để cháu trai của mình bị mắng theo được.
"Thằng nhóc không biết liêm sỉ kia bị mắng cũng đáng, nên để cho nó biết cảm giác bị mắng chửi đi, việc này càng làm lớn càng tốt." Hiển nhiên là ông cụ Dương không bận tâm nhiều như vậy, vì đạt được mục đích của mình, dù có là cháu trai thì cũng phải hy sinh.
Trong ảnh chụp, Dương Tầm Chiêu hôn rất cuồng nhiệt. Bà cụ Dương hiểu được dưới tình huống này mà đăng bức ảnh này lên thì hậu quả sẽ rất lớn!
"Tôi không muốn Chiêu Chiêu bị tổn thương." Vẻ mặt bà cụ Dương có vài phần do dự.
"Không muốn để bọn chúng kết hôn thì nhất định phải làm như vậy, phải để dư luận công chúng ép chúng nó không thể không chia tay." Ông cụ Dương nói như vậy rồi lại bồi thêm một câu: "Tôi bị "thương nặng" nằm viện, bọn nó lại ôm hôn ở bệnh viện, đăng bức ảnh này lên, nhất định sẽ oanh động không nhỏ, tôi không tin lúc đó chúng nó còn có thể yên tâm thoải mái ở bên nhau."
Bà cụ Dương mím môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, bà ta lấy di động ra, mở video ra xem, lúc nhìn đến bình luận bên dưới, sắc mặt bà ta hơi thay đổi: "Ông mau xem bình luận dưới video đi, bình luận có thay đổi rồi, có người bắt đầu bênh vực Hàn Nhã Thanh."
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Đưa cho tôi xem." Sắc mặt ông cụ Dương thay đổi rõ ràng, ông vội vàng lấy điện thoại xem, khi đọc được bình luận bên dưới, ông cụ Dương tức giận đến méo miệng.
"Hàn Nhã Thanh phủ nhận chuyện cô ta làm ông bị thương, sau đó bình luận bắt đầu thay đổi, trên mạng nói không có chứng cứ chứng minh vế thương của ông là Hàn Nhã Thanh tạo thành, nhưng lại nói trong video chúng ta cũng không nói ông bị thương có liên quan trực tiếp đến Hàn Nhã Thanh." Bà cụ Dương nhìn thấy những bình luận này thì sắc mặt nặng nề hơn: "Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Ông cụ Dương từ từ nheo mắt lại: "Cô ta muốn phủ nhận cũng không đơn giản như vậy, cô ta càng muốn phủ nhận, tôi càng muốn làm cho cô ta thật sự trở thành người gây ra chuyện này."
"Ông muốn làm gì?" Bà cụ Dương hơi hoảng sợ: "Ông nên biết có một số chuyện chúng ta không thể nói quá rõ ràng, nếu không sau này sẽ bị người ta bắt được nhược điểm." Bà cụ Dương hiểu rất rõ điều này, đây cũng là lý do lúc trước bọn họ không nói thẳng nguyên nhân ra ngay trong video.
"Sợ cái gì, cùng lắm thì tôi lại nằm trên giường thêm một năm rưỡi nữa, tôi cũng không tin bọn họ có thể ép buộc kéo tôi xuống giường?" Ông cụ Dương vốn là cũng có bận tâm, nhưng lúc trước Hàn Nhã Thanh nói một câu lại thành ra nhắc nhở ông, chỉ cần ông nằm trên giường một thời gian thì việc này sẽ không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi.
"Hiện tại trong tay chúng ta có ảnh chụp, tôi cũng không tin không chỉnh chết con ranh xấu xa kia được." Lúc này ông cụ Dương đã hận Hàn Nhã Thanh thấu xương. Bà cụ Dương vẫn còn hơi do dự và mâu thuẫn.
"Bà nhanh nghĩ cách liên hệ phóng viên để họ đến đây đi, vừa rồi cái thẳng vô liêm sỉ kia nói muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn, nếu chúng ta hành động chậm trễ thì bọn nó thật sự đăng ký kết hôn đấy, lúc đó sẽ càng phiền toái hơn."
Ông cụ Dương liên tục thúc giục bà cụ Dương. Bà cụ Dương nghe được những lời này thì quả thật hơi thất kinh, rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
Không bao lâu sau, một video khác lại được lan truyền nhanh chóng trên mạng. Lúc này vẫn là phóng viên phỏng vấn ông cụ Dương. Ông cụ Dương vẫn nằm ở trên giường, đùi bó thạch cao, trên người, trên mặt vẫn có vết thương như trước, sắc mặt vẫn trắng bệch.
"Hàn Nhã Thanh hại tôi thành như vậy mà vẫn không biết xấu hổ đi quyến rũ Tầm Chiêu nhà chúng tôi, việc này tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ." Lúc này, ông cụ Dương đã có thể nói chuyện chứ không trầm mặc như lần trước, hiển nhiên lúc này ông cụ Dương đã tính sẽ bất chấp tất cả.
"Ông cụ Dương, ý của ông là người hại ông bị thương thật sự là Hàn Nhã Thanh?" Phóng viên nhanh chóng nắm được trọng tâm, nắm thẳng là trọng điểm trong lời nói của ông cụ Dương.
"Đúng vậy, vốn tôi không muốn nói, chỉ là người phụ nữ kia quá mức, cô ta đã hại tôi thành ra thế này rồi còn dám chạy đến bệnh viện uy hiếp tôi, lúc ấy vừa vặn Tầm Chiêu đến bệnh viện thăm tôi, cô ta lập tức nhân cơ hội quyến rũ Tầm Chiêu nhà chúng tôi." Lúc này đây, ông cụ Dương không hề nói lời mơ hồ nữa mà từng câu từng chữ rõ ràng, trực tiếp lại khẳng định, bởi vì ông đã tính rõ những lời phía sau nên nói như thế nào rồi. ông cảm thấy kế hoạch của mình rất tuyệt.
"Ông cụ Dương, ông nói Hàn Nhã Thanh đến bệnh viện uy hiếp ông? Cô ấy uy hiếp ông như thế nào?"
"Cô ta nói cô ta sẽ tiếp tục quấn lấy Tầm Chiêu, còn muốn Tầm Chiêu cưới cô ta, cô ta là muốn chọc tức chết chúng tôi đây mà." Lúc nói lời này, ông cụ Dương còn cố ý ho khan, làm bộ như sắp không thể thở nổi.
"Bà cụ Dương, thật sự là như vậy sao?" Có phóng viên quay ra hỏi bà cụ Dương vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ.
"Thật ra trước kia tôi còn khá thích Hàn Nhã Thanh, trước kia tôi còn bảo vệ cô ta khắp nơi, thật không ngờ cô ta lại làm như vậy với chúng tôi, cô ta đang muốn ép chết hai người già chúng tôi, sau đó cô ta sẽ được như ý nguyện." Lúc này, bà cụ Dương nói cũng rất trực tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.