“Sao cô lại tới đây?” Sau đó là giọng nói của ông cụ Dương, trong giọng nói là sự phẫn nộ, nhưng nhiều hơn vẫn là kinh ngạc và không thể tin được.
Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày, có thể khiến ông cụ có phản ứng như vậy vào lúc này, anh chỉ nghĩ tới một khả năng.
“Tôi đến thăm ngài, vết thương ở chân ngài không nhẹ, có câu nói động gân động cốt phải mất một trăm ngày, ở độ tuổi này của ngài, một trăm ngày chắc chắn không khỏi được, làm sao đây? Ngài định nằm trên giường một năm hay nửa năm?” Hàn Nhã Thanh vào phòng rồi đóng cửa lại, đôi mắt cô thấp thoáng ý cười nhìn ông cụ Hàn, lúc này giọng cô rất khách sáo, còn xưng hô là “ngài”.
Khoé môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, quả nhiên là cô.
“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô cút ra ngoài cho tôi.” Ông cụ thấy Hàn Nhã Thanh lại càng thêm giận, ông ta rống lên.
“Tôi cũng không muốn quan tâm chuyện của ngài, tôi tới là để xem vết thương của ngài thế nào.” Mặt Hàn Nhã Thanh vẫn mang ý cười, trong giọng nói cũng đầy ý cưới, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Ông cụ còn đang nghĩ lúc này chắc chắn cô đã sắp phát điên, nhưng giờ đây cô lại như không có việc gì, hơn nữa còn vui vẻ như vậy nên ông ta rất ngạc nhiên, rất không cam tâm.
Ông Dương càng không cam tâm thì lửa giận trong lòng càng không kìm nén được.
Sao cô vẫn có thể như không có chuyện gì như vậy?
“Hàn Nhã Thanh đến ư? Sao cô ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866501/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.