"Đứa bé đó rất tốt, tôi cũng thích, nhưng tôi sợ Tầm Chiêu không đồng ý. Nếu chúng ta quyết định cuộc hôn nhân này, Tầm Chiêu không đồng ý cưới, đến lúc đó sợ sẽ..." Bà cụ Dương đồng ý với ý của ông cụ Dương, nhưng bà hiểu tính cách của Dương Tầm Chiêu, biết chuyện này không đơn giản như thế.
"Bà yên tâm, bà cứ làm theo lời tôi đi, tôi có cách để nó đồng ý cưới Cổ Doanh Doanh." Đôi môi ông cụ Dương nhếch lên, đột nhiên cười, chỉ là trong nụ cười đó có quá nhiều tính toán, thậm chí cả tàn nhẫn.
Hạ Điềm Điềm nghe được lời nói của ông cụ Dương, ghen tị đến mức đỏ cả mắt. Tại sao là Cổ Doanh Doanh, dựa vào cái gì mà là Cổ Doanh Doanh, cô ta kém Cổ Doanh Doanh ở điểm nào? Cô ta xinh đẹp hơn Cổ Doanh Doanh. Cô ta nhất định phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cho Cổ Doanh Doanh gả cho Dương Tầm Chiêu.
Sau khi ông cụ Dương và bà cụ Dương rời đi, Hạ Điềm Điềm mới đi ra, lúc này cô ta cũng quên mất chuyện đi thăm bạn, nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc Hạ Điềm Điềm ra khỏi bệnh viện, vừa vặn gặp được Trác Hiểu Lam.
"Chị họ, chị vẫn chưa đi sao?" Hạ Điềm Điềm thấy cô ta thì rất bất ngờ.
"Ừ, bên này có bệnh nhân, viện trưởng bảo chị tới xem giúp." Trác Hiểu Lam nhìn Hạ Điềm Điềm, giải thích đơn giản, sắc mặt vẫn dửng dưng như bình thường, lạnh lùng, hoàn toàn không nhiệt tình như khi trước. Chỉ là, lúc Trác Hiểu Lam nói lời này thì ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866476/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.