Nhưng mấy hôm trước nghe nói Bùi Dật Duy bị thương nặng nằm viện, cho nên cô mới…
Tư Đồ Không ngẩng đầu nhìn cô, sự lạnh lùng khi nãy đã biến mất, lúc này trong mắt anh ta chẳng còn bao nhiêu cảm xúc, cho nên khiến người ta không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Không có thì tốt”, sau một lát, anh hơi cong môi, nhẹ nhàng chậm rãi nói một câu.
Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào mặt cô, khi nãy quần áo của cô bị anh xé rách, nhưng trước giờ cô đều rất bảo thủ, cho nên vẫn còn mặc một cái áo lót.
Anh biết cô vẫn luôn có thói quen như vậy, dù là mùa hè, dù có nóng đến mức nào, cô vẫn sẽ như thế.
Anh biết cô là vì đề phòng mình, vì trước kia, anh động một tí là sẽ xé rách quần áo cô.
Khi đó anh là cố ý, cố ý muốn khiến cô khó xử, nhưng không biết từ lúc nào mà anh đã thay đổi, không xé rách quần áo của cô, cũng không tuỳ tiện muốn cô ở bên ngoài nữa.
Thời gian năm năm, dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi, trở nên khác với trước kia.
Khi nãy anh hơi nóng tính quá rồi.
Anh hơi thẳng người dậy, sau đó chỉnh lại quần áo cho cô.
Liễu Ảnh trợn to mắt nhìn anh như đang nhìn thấy quái vật vậy.
Anh ta là muốn bỏ qua cho cô ư, sẽ không muốn cô trên xe ư, hơn nữa anh còn chỉnh lại quần áo giúp cô nữa.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à.
“Vẻ mặt em là sao đấy”, Tư Đồ Không thấy thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866467/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.