Nhưng mà, sức lực của Dương Tầm Chiêu khẳng định lớn hơn cô, dùng sức một cái, liền đẩy cửa ra, chen vào, anh muốn đóng cửa, nhưng mà Hàn Nhã Thanh trực tiếp chặn cửa lại, không cho anh đóng lại.
Trong toilet này, nếu như để cho anh đóng cửa lại, ai biết anh sẽ làm cái gì?
Dương Tầm Chiêu cũng không có tiếp tục kiên trì đóng cửa, cô đã không sợ bị người khác nhìn thấy, thì anh lại càng không sợ, nói thật, anh còn có chút cầu còn không được ý, anh đè lên người cô, môi của anh càng tới gần cô hơn, muốn hôn cô.
"Dương Tầm Chiêu, anh làm vậy có vui gì không?" Hàn Nhã Thanh vươn tay, ngăn lại ngực của anh, không cho anh tới gần.
"Hả?" Dương Tầm Chiêu hơi ngây ra, lông mày khẽ nhướng lên, không biết là thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.
"Anh tới làm gì?" Hàn Nhã Thanh nhìn anh, lén lút la lên một hơi, trong âm thanh mơ hồ còn có thêm vài phần tức giận.
"Em nói xem?" cơ thể của Dương Tầm Chiêu tiếp tục đè vào cô, mặc dù Hàn Nhã Thanh dùng sức ngăn cản anh, nhưng mà khoảng cách của anh và cô vẫn là càng ngày càng gần, cô cuối cùng vẫn là đánh không lại anh.
Môi của anh cũng không ngừng kề sát cô, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần đến nỗi cô có thể hít thở được hơi thở của anh.
Gần chút nữa, liền thật sự có thể hôn lên môi của cô.
Hàn Nhã Thanh rất nhanh mà vươn tay, chặn anh lại.
Anh cười cười, hôn một cái vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866460/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.