Cô nhớ tới những chuyện Dương Tầm Chiêu làm vì cô, trong lòng còn hơi do dự cũng trở nên kiên quyết, thế nên cô không thể nào đồng ý với hai người họ.
"Cái thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô, sao cô cứ bám lấy Tầm Chiêu thế? Cô xấu xí thì thôi đi, đằng này còn không sinh con được. Một con gà không biết đẻ trứng như cô sao còn mặt mũi bám lấy Tầm Chiêu nhà chúng tôi thế?" Lúc này ông cụ Dương vô cùng nổi giận thế nên không hề để ý. Câu nói đó đúng là quá khó nghe.
Nghe ông cụ Dương nói vậy, người Hàn Nhã Thanh hơi cứng đờ, đôi mắt chuyển sang nhìn ông cụ Dương.
Hàn Nhã Thanh âm thầm cười nhạt, được, được lắm. Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân chính mà hôm nay hai người họ cố ý đến tìm cô. Đúng thế, bây giờ cô không thể sinh đẻ, hoặc là, những người khác có thể chỉ trích cô như thế, nhưng chỉ có người nhà họ Dương bọn họ không đủ tư cách.
"Thanh Thanh, bà biết cháu là một cô gái tốt, thật ra thì chuyện của cháu và Tầm Chiêu ông bà cũng không phản đối, nhưng mà cháu không sinh được, không sinh con được đó. Nếu cháu gả cho Tầm Chiêu thì chính là tước đoạt quyền làm ba của Tầm Chiêu, điều này quá tàn nhẫn với Tầm Chiêu rồi. Nếu cháu thật sự thích Tầm Chiêu, thì bỏ qua cho Tầm Chiêu đi thôi." Ông cụ Dương vừa gào lên giận dữ xong, bà cụ Dương lại bắt đầu dịu dàng.
Hàn Nhã Thanh buồn cười, cô tước đoạt quyền làm ba của Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866454/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.