Giống như những giấc mơ bình thường của ông ông sợ đây cũng là một giấc mơ, thức giấc thì không còn cái gì nữa.
Thẳng cho đến khi ông nghe được tiếng gọi cậu của Hàn Nhã Thanh, ông mới hơi tỉnh táo lại, trong mơ sẽ không có người nào gọi ông là cậu.
Cho nên đây không phải là mơ, đây là sự thật.
Nghe thấy tiếng gọi cậu của Hàn Nhã Thanh, nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt của Đường Vân Thành, ông hơi nghiêng đầu qua che giấu nó.
“Hả? Ai ai.” Phạm My nghe thấy tiếng gọi của Hàn Nhã Thanh, sau khi lấy lại tinh thần thì liên tục kêu lên, trong lúc nhất thời mắt của bà cũng ẩm ướt.
“Con, con thật sự là con gái của Thúy Nhi, thật sự là con gái của Thúy Nhi.” Trong lúc nhất thời, Phạm My cũng không hình dung được tâm trạng vào giờ khắc này của mình.
“Chồng ơi, chồng ơi, chúng ta đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi, tìm được con gái của Thúy Nhi rồi.” Phạm My biết năm đó vì tìm Thúy Nhi mà Đường Vân Thành đã mất bao nhiêu tâm huyết, nhưng mà lại không có kết quả, sau đó mặc dù đã từ bỏ rồi, nhưng mà bà từng nhìn thấy Đường Vân Thành cầm tấm ảnh chụp khi còn bé của Đường Thúy Nhi mà ngồi khóc ở trong phòng.
“Cái thằng nhóc thối kia, chắc chắn là nó đã biết từ lâu rồi, vậy mà còn giấu diếm chúng ta.” Sau khi Đường Vân Thành lấy lại tinh thần, nghĩ đến Đường Lăng chắc chắn đã biết chuyện này từ lâu, nhưng mà vẫn không chịu nói ra, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866443/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.