Đường Vân Thành thầm thở phào, may là ba tới kịp, may là ba đã thuyết phục được mấy ông cụ kia.
Ông ta điều tra được kế hoạch của người nhà họ Cố, cho nên chỉ có thể nhờ ba mình ra mặt, chỉ có ba mình mới có thể làm được chuyện này.
Người nhà họ Cố nhìn ông cụ Đường đột nhiên xuất hiện thì sắc mặt hơi thay đổi.
"Lời nói của nó không có giá trị, vậy thêm mấy bộ xương già chúng tôi thì có giá trị hay không?" Ông cụ Đường nhìn về phía Cố Chính Minh, vẻ mặt chính trực hoàn toàn đối lập với sự nham hiểm của Cố Chính Minh.
Lúc này một câu nói của ông cụ Đường vô cùng khí phách.
"Hôm nay tôi muốn nói, nếu con bé tiết lộ tài liệu ra ngoài thì mấy người có thể tùy tiện xử lý mấy bộ xương già chúng tôi." Ông cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, giọng nói lớn hơn, càng khí phách hơn người.
"Mấy ông bạn già, mấy người cũng tỏ thái độ đi." Nếu ông cụ Đường đã mang theo mấy ông cụ đến đây thì chắc chắn phải có tác dụng gì đó.
Ông cụ Đường luôn đối xử chân thành với người khác, trọng tình trọng nghĩa, những người này đã nhận ơn của ông cụ, cho nên mặc dù có quan hệ với nhà họ Cố nhưng cũng phải nể mặt của Ông cụ Đường.
Ông cụ Đường tự tìm tới cửa, sao bọn họ có thể không giúp?
Thậm chí lần trước ông cụ Lưu đã tới giữ mặt mũi cho nhà họ Cố.
Lần trước Cung tông trưởng mời mấy ông cụ tới nhưng lại không mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866434/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.