"Cậu ba Dương, anh nhanh lên, cô ta sắp vào rồi!” Trên mặt Lôi Hạ nhiều hơn mấy phần bất mãn, nhưng nhìn dáng vẻ ở bên ngoài của Cố Nam, cũng không thể không nhắc nhở Dương Tầm Chiêu.
Thật ra trước và sau cũng chỉ trong vài giây đồng hồ.
"Nhớ kỹ, em là của anh…” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, trên mặt là vẻ nghiêm túc chưa từng có.
"Bên trong không có tiếng động, có lẽ đã xảy ra chuyện, mấy người hãy phá cửa đi vào!” Ngay lúc này, bên ngoài, Cố Nam trực tiếp dặn dò vệ sĩ xô cửa.
"Nhanh, ra ngoài." Hàn Nhã Thanh giật mình, nhanh chóng kéo Dương Tầm Chiêu ra khỏi phòng, cánh cửa đó làm sao qua được vệ sĩ?
"Không cần, chúng tôi không uống trà, cám ơn." Cùng lúc đó, Lôi Hạ hô to ra ngoài một tiếng.
Dương Tầm Chiêu bị cô kéo ra khỏi phòng, âm thầm thở dài một hơi, mà giờ phút này, Cố Nam thật sự để người ta bắt đầu xô cửa.
Không biết cô ta có nghe được tiếng hét vừa rồi của Ngài Lôi Hạ hay không, hay là cố ý, Hàn Nhã Thanh biết, Cố Nam hơn phân nửa là cố ý, nói cách khác, Cố Nam muốn tiến vào thì sẽ không từ thủ đoạn.
Hàn Nhã Thanh hơi nheo mắt lại, giờ phút này, cô lần nữa ngụy trang cho bản thân thật tốt.
Lôi Hạ đã đi qua, mở cửa phòng.
Cố Nam bưng trà đứng ở ngoài cửa, thấy cửa phòng mở ra, trên mặt cô ta nở nùi cười khẽ: “Ngài Lôi, cậu ba Dương, Cung tông trưởng để tôi đưa trà tới cho các vị!”
Lúc vừa nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866421/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.