Chương trước
Chương sau
Đường Vân Thành nghe Phạm My nói vậy thì càng nhíu mày hơn, ông ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh, cô ngủ từ tối qua đến giờ ư? Ngay cả bữa sáng cũng không ăn?
Nhưng Đường Vân Thành không hề nói gì.
“Ông cũng về rồi à, vậy chúng ta cùng ngồi ăn đi.” Lúc này Phạm My mới nhìn thấy Đường Vân Thành, nên vội vàng bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp.
Hàn Nhã Thanh ăn no rồi thì đứng dậy, vươn tay nói: “Lúc nãy cháu ăn nhiều quá nên muốn ra ngoài đi dạo một lát.”
“Được, được, vậy cháu đi đi, đúng rồi, cháu vẫn chưa quen với nơi này, có cần bác đi cùng cháu không?” Phạm My hoàn toàn không có ý kiến gì với Hàn Nhã Thanh, có thể nói là nói sao nghe vậy.
“Không cần đâu bác, cháu tự đi dạo quanh đây cũng được.” Hàn Nhã Thanh định ra ngoài xem xét tình hình, tất nhiên Phạm My đi theo sẽ gây bất tiện cho cô rồi.
Hàn Nhã Thanh đi ra ngoài, nhìn có vẻ như chỉ đi dạo loanh quanh, không có mục đích gì, như thể rất tò mò quan sát xung quanh.
Sau đó Hàn Nhã Thanh nhìn thấy một người phụ nữ đi về phía mình.
“Cô là khách nhà họ Đường à?” Người phụ nữ đó đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh rồi ngừng lại, giọng điệu rất khách khí, trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng cô có thể nhìn ra chút đố kỵ và hung ác trong mắt cô ta.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng mày, có lẽ người phụ nữ này là người nhà họ Cố, nhưng tại sao cô ta lại đố kỵ, hung ác chứ?
Hàn Nhã Thanh biết, bên ngoài đang đồn đại cô là bạn gái Đường Lăng, nên chắc hẳn người phụ nữ thích anh ấy.
“Ừm, tôi là bạn gái Đường Lăng.” Mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, rồi cố ý nói.
Giờ Hàn Nhã Thanh đang đeo kính râm, còn bịt khẩu trang, nên Cố Nam không nhìn thấy rõ mặt Hàn Nhã Thanh, cũng không nhìn thấy cảm xúc trên mặt cô.
Cố Nam nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì nụ cười miễn cưỡng lúc nãy nhất thời biến mất, ánh mắt càng trở nên hung ác, thậm chí còn âm thầm siết chặt nắm đấm.
Hàn Nhã Thanh thấy thế thì không nói gì nữa, mà rời đi ngay.
Hàn Nhã Thanh đi dạo một vòng xong, thì vòng ra sau một ngọn núi nhỏ, sau đó ngồi nghỉ một lát rồi mới về nhà.
Hàn Nhã Thanh vừa về tới nhà đã quay về phòng, rồi ngủ tiếp.
Hai ngày sau, Hàn Nhã Thanh luôn ngủ trong phòng, chỉ khi nào tới giờ ăn cô mới ra khỏi phòng, ngày nào ăn trưa xong cô cũng ra ngoài đi dạo, rồi ngồi nghỉ trên sườn núi phía sau.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Đường Vân Thành cũng không thể chịu đựng được nữa.
Hàn Nhã Thanh ăn cơm xong, đang định quay về phòng ngủ...
“Cháu đứng lại đó cho tôi!” Đường Vân Thành gọi cô lại ngay: “Đường Lăng nói đưa cháu tới đây để giúp tôi phá án, nhưng cháu thì hay rồi, cả ngày thì ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng thèm đi ra ngoài, sao nào, cháu xem chỗ chúng tôi là nơi nuôi dưỡng kẻ lười biếng à?”
Trước giờ Đường Vân Thành luôn làm việc nghiêm túc, hành xử nghiêm khắc, nên ghét nhất hạng người ‘hết ăn lại nằm’.
“Ông đang làm gì đấy, con bé chỉ là một cô gái thôi, sao ông có thể mắng con bé như vậy?” Phạm My vội ngăn cản Đường Vân Thành, thật ra bà thấy Hàn Nhã Thanh suốt ngày chỉ ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ cũng không tốt cho lắm, nhưng dù gì cô ấy cũng là con gái, nên Đường Vân Thành không thể nói người ta như thế được.
“Con gái thì có thể hành xử như cô ta à, nếu cô ta là người nhà họ Đường, tôi đã đánh gãy chân cô ta rồi.” Đường Vân Thành càng khó chịu hận không thể mài sắt thành thép, dù gì cô cũng ở trong nhà ông mấy ngày rồi, bằng không ông cũng chẳng thèm quan tâm đến cô.
Nếu cô là người nhà họ Đường, ông có thể đánh thẳng một trận, dù là con gái cũng không thể hành xử thế này...
“Ông nói nhỏ thôi.” Phạm My lườm ông: “Ông hãy cẩn thận đừng dọa con bé sợ.”
“Dọa cô ta sợ? Bà nhìn dáng vẻ cô ta đi, suốt ngày chỉ mang dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, cô ta cũng biết sợ à, cô ta không sợ mình ngủ đến chết sao?” Đường Vân Thành càng nhìn Hàn Nhã Thanh thì càng tức giận.
Thật ra trong tình huống bình thường, Đường Vân Thành sẽ không hơi đâu mà quản chuyện người ngoài, con nhà người ta có thế nào cũng không liên quan đến ông, nhưng không biết tại sao, ông thấy đứa trẻ này như vậy lại không nhịn được muốn bận tâm.
Tâm lý này giống như lúc nhìn thấy con mình không chịu tranh giành, Đường Vân Thành cũng không biết tại sao mình lại có tâm trạng như vậy.
“Phi, phi, phi, ông nói chết chóc gì đó, Thúy Nhi, cháu về phòng, hoặc ra ngoài đi dạo một lát đi, trưa nay cháu không ra ngoài đi dạo một lát à?” Phạm My hiểu rõ tính khí Đường Vân Thành, nên định bảo Hàn Nhã Thanh rời đi trước.
“Vâng, vậy cháu ra ngoài đi dạo một lát.” Hàn Nhã Thanh chuẩn bị mũ nón xong thì đi ra ngoài.
“Đi ra ngoài thì cứ đi đi, còn bịt mặt bịt mày làm gì?” Đường Vân Thành thấy Hàn Nhã Thanh đeo kính râm, còn bịt khẩu trang, thì càng tức hơn.
Đường Vân Thành cho rằng cô làm vậy là vì cảm thấy mình xấu, nên không muốn nhìn thấy nhìn thấy.
Ngoại hình quan trọng đến thế à?
Nhưng Hàn Nhã Thanh phớt lờ ông, rồi đi thẳng ra ngoài.
Hàn Nhã Thanh vừa rời đi, Đường Vân Thành liền gọi thẳng cho Đường Lăng.
Điện thoại đổ chuông rất lâu rồi bên kia mới nghe máy, cuộc gọi vừa kết nối, Đường Vân Thành đã hét lên ngay: “Con mau dẫn người của con rời khỏi đây ngay.”
“Ba à, giờ con không ở trong thành phố A, nên không thể đón người được, nếu không thì ba đợi con hai ngày nữa, đợi con quay về thành phố A rồi nói sau.” Đường Lăng nghe thấy tiếng hét của ba mình thì khóe miệng hơi giật giật, sao cô có thể chọc ba anh nổi giận như vậy? Thanh Thanh thật lợi hại, anh đã sống với ba nhiều năm nhưng chưa từng thấy ông ấy nổi giận, đừng nói là tức giận ngút trời thế này!!
“Đây là chuyên gia phá an mà con mời tới cho ba à? Ba thấy cô ta là chuyên gia ngủ mới đúng! Còn trẻ như thế mà chẳng làm được trò trống gì!” Giờ Đường Vân Thành rất tức giận, mặc dù ông vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng ông thật sự không thể chịu đựng cảnh tượng này.
“Ba, nhà chúng ta cũng đâu thiếu chỗ ngủ, ba hãy bao dung cô ấy một chút...” Đường Lăng khuyên nhủ, nhưng câu này có nghe thế nào cũng giống như đang châm dầu vào lửa.
“Con nói vậy là sao? Con cảm thấy nhà chúng ta thật sự đang nuôi dưỡng kẻ lười biếng à?” Đường Vân Thành tức đến mức ngực bắt đầu đau nhói: “Con ăn nói vớ vẩn thế à, con muốn ba tức chết đúng không?”
Đường Vân Thành nói xong thì cúp máy ngay.
“Cái thằng này nói thế là sao? Nó cảm thấy đây là nơi nó có thể dẫn phụ nữ tới ngủ à?” Đường Vân Thành rất tức giận, ban đầu vụ án đã được đè xuống lâu như vậy, không hề có chút tiến triển, mặc dù ông không nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu.
Ông cũng hiểu rõ, nếu không phá được vụ án này, thì ông và nhà họ Đường sẽ như thế nào.
Nên trong lòng ông sốt ruột hơn ai hết, nhưng ông luôn nhẫn nhịn, giờ bị Hàn Nhã Thanh và Đường Lăng chọc tức như vậy, tất nhiên lửa giận sẽ bộc phát rất lớn.
Hàn Nhã Thanh vẫn đi dạo một vòng xong, rồi đi ra sau núi như thường lệ.
Nhưng lần này, Hàn Nhã Thanh vừa đi tới dưới chân núi, còn chưa leo lên núi, đã chạm mặt mấy người.
Tám gia tộc lớn tham gia rất nhiều ngành nghề, bất luận là về mặt làm ăn, hay các phương diện khác.
Bình thường tám gia tộc lớn sẽ huấn luyện mấy người chuyên nghiệp để xử lý một số công việc chuyên ngành.
Đây là nơi trung tâm nội bộ của tám gia tộc lớn, hơn nữa trong này còn có mấy doanh trại huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, ở sâu trong núi này có một doanh trại huấn luyện về mặt thể lực và năng lực.
Hàn Nhã Thanh có thể nhìn ra, có lẽ mấy người này mới huấn luyện xong rồi quay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.