“Vậy em nói thử xem, giữa người yêu với nhau thì phải có tình huống gì?” Lúc này, cậu ba Dương gần như rất dễ nói chuyện, cũng không truy hỏi tới cùng, mà tự chuyển đề tài.
“Thật ra cho dù là người yêu, cũng không nhất định phải bám lấy nhau suốt ngày, mà phải có khoảng cách để tình cảm trở nên tốt đẹp hơn.” Mỗi cặp tình nhân đều có cách tiếp xúc khác nhau, nên Hàn Nhã Thanh không tiện trả lời vấn đề này, nhưng cô cảm thấy mình có thể lợi dụng đề tài này, để cậu ba Dương hiểu rõ đạo lý phải có khoảng cách để tình cảm trở nên tốt đẹp hơn.
Ừm, phải có khoảng cách thì tình cảm mới tốt đẹp hơn, giờ cô và cậu ba Dương thật sự gặp nhau quá thường xuyên!
“Phải có khoảng cách để tình cảm trở nên tốt đẹp hơn? Từ lúc chúng ta ly hôn đến nay đã hơn một tháng, nhưng thời gian gặp mặt gộp lại còn chưa tới một ngày, thế vẫn chưa đủ xa cách à?” Nhưng câu nói của cậu ba Dương đã chặn đứng mọi lời nói của Hàn Nhã Thanh.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh co giật, không còn gì để nói.
“Ông nội vẫn đang ở trong bệnh viện, em phải đi thăm ông nội đây.” Hàn Nhã Thanh nghĩ, cả ngày nay cô đã không đi thăm ông nội rồi, mặc dù giờ ông nội đã hôi phục rất tốt, nhưng người làm cháu như cô cũng không được làm thế.
“Ừm, để tôi đưa em đi.” Lần này, Dương Tầm Chiêu cũng không phản bác.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, rốt cuộc ngày hôm nay đã kết thúc chưa?
Dương Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866383/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.