Bùi Dật Duy buông tay, Hàn Nhã Thanh cũng không hề dừng lại, quay người rời đi.
Thấy cô dứt khoát rời đi, vẻ mặt Bùi Dật Duy nhiều hơn vài phần sa sút, trên đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ đau xót không thể nào khống chế được.
Năm đó, ngay từ đầu anh ta thật sự mang theo mục đích khác để tiếp cận cô, nhưng sau đó, càng ngày tiếp xúc càng nhiều, anh ta thật sự đã yêu cô.
Sáu năm qua, không giờ phút nào anh ta không nghĩ đến cô, thậm chí anh ta nghĩ, chỉ cần cô có thể trở về bên cạnh anh ta, anh ta có thể quên đi tất cả, giống như bây giờ, anh ta hoàn toàn có thể trực tiếp hủy đi Hàn thị, nhưng anh ta không làm như vậy, chỉ là, cô hoàn toàn không cho anh ta cơ hội.
Chẳng lẽ, giữa anh ta và cô thật sự vĩnh viễn bỏ lỡ như vậy sao?
Không, tuyệt đối không thể, sáu năm trước là anh ta bỏ lỡ cô, sáu năm sau, anh ta nhất định sẽ tìm cô trở về, đoạt về.
Dù có khó hơn nữa, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ.
Cho dù anh ta biết bây giờ cô có mối quan hệ không nói rõ được với Dương Tầm Chiêu, anh ta cũng sẽ không buông tay.
"Tổng giám đốc, mợ chủ đến gặp Bùi Dật Duy." Thư ký Lưu đẩy cửa ban công ra, đi vào, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đang mang vẻ mặt âm trầm thì hơi phát run.
Lúc đầu cho rằng cuối cùng mợ chủ đã trở về, cuộc sống của anh ta có lẽ sẽ tốt hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866354/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.