Dương Tầm Chiêu không nhúc nhích, nhưng đôi mắt hơi nhíu lại âm trầm, sau khi ánh mắt Dương Tầm Chiêu sáng lên, phát
hiện Tommy đang nhìn mình rồi lại nhìn Lý Vận.
Nhìn từ xa có vẻ như Lý Vận đã ở gần anh rồi, thật ra giữa hai người vẫn có khoảng cách, Dương Tầm Chiêu không thích phụ nữ đến gần mình, ngoại trừ vợ anh.
Nhìn thấy cô ta gần như vậy, nhưng Dương Tầm Chiêu không đẩy cô ta ra, lúc này, trong lòng cô ta rất vui sướng, tâm hoa nộ phóng.
Có vẻ như cô ta đã thành công, đêm nay, anh là của cô ta.
Lý Vận muốn lại gần, cô ta muốn dán vào người anh, cô ta muốn dán thân thể mềm mại của mình vào trong ngực anh, cô ta
nghĩ vậy thì anh sẽ càng không thể cưỡng lại được.
Giờ phút này lại gần như vậy, ngửi được hương vị đàn ông độc nhất vô nhị từ anh, khiến cô ta cảm thấy ngứa ngáy.
Tuy nhiên, Dương Tầm Chiêu dùng sức lắc nhẹ tay cô ta, ngăn cô ta lại gần.
Lý Vận hơi giật mình, có chút bối rối, giương mắt nhìn anh.
“Đừng cử động, cứ đứng thế này.” Giọng nói của Dương Tâm Chiêu lúc này nhàn nhạt cảnh cáo, nhưng vì không muốn bị người khác nghe thấy nên giọng nói của anh hơi trầm xuống.
Lý Vận cho rằng anh uống rượu, thuốc phát tác, cho rằng cơ thể của anh đã có phản ứng rồi nhưng đang cố gắng hết sức để chịu đựng.
“Thực ra thì không phải chịu đâu, chúng ta đổi chỗ khác đi." Lý Vận cố hết sức giaaxm chân, ghé vào lỗ tai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866339/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.