Dương Tầm Chiêu đã đi rồi, Đường Bách Khiêm ra hiệu người kia thả Đường Minh Hạo ra.
Dù sao bạn học nhỏ Đường Minh Hạo không giống như đứa trẻ khác.
“Người đó là Dương Tầm Chiêu đúng không?” Đường Minh Hạo cũng không khóc lóc giống như đứa bé khác, lúc này cậu bé vô cùng bình tĩnh.
Đáy lòng Đường Bách Khiêm hơi run rẩy, trên mặt lại không lộ ra sự khác thường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh tự nhiên nói: “Không phải.”
Anh ta đương nhiên sẽ không thừa nhận người đó là Dương Tầm Chiêu.
Đường Minh Hạo không nói nữa, con ngươi nhìn anh ta mang theo sự xa lạ.
“Minh Hạo, con có biết vừa rồi con làm như vậy rất nguy hiểm hay không.” Đường Bách Khiêm nhìn thấy ánh mắt của Đường Minh Hạo thì thầm nắm chặt tay lại, anh ta biết Đường Minh Hạo thông minh, nhưng Đường Minh Hạo lại thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi.
“Sẽ có nguy hiểm gì chứ? Không phải người đã đi rồi sao? Bác tốn bao công sức trốn tránh như vậy, người ta tìm tới cửa lại không hề hành động gì, không làm cho ai bị thương, chẳng lẽ bọn họ đã đi rồi lại còn làm một đứa bé như con bị thương sao?” Trước khi Đường Minh Hạo quyết định gọi anh thì cũng đã nghĩ kỹ rồi, cậu bé chắc chắn không có nguy hiểm mới làm như vậy.
Cho nên Đường Bách Khiêm muốn dùng chuyện này lừa gạt cậu bé là không thể nào.
Đường Bách Khiêm nghe Đường Minh Hạo nói thì ngơ ngẩn, khóe môi giật giật, nhất thời không nói ra một chữ nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866325/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.