“Lão đại, mấy người bị hại đã được đưa trở lại, tình huống này là thế nào?” Đúng lúc này ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của Minh Viễn.
“Cô có muốn qua đó xem không?” Khi Liên Cung nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh thì trên mặt đã khôi phục bình thường, ánh mắt có hơi lơ đãng.
“Ừ. Qua đó xem một chút.” Hàn Nhã Thanh không định ở lâu, hiện tại suy nghĩ của cô đều đặt vào vụ án.
Tổng cộng có năm người bị hại được mang về, một bé gái, một bé trai, ba người khác là phụ nữ khoảng hai mươi ba mươi tuổi.
Chắc chắn bé gái và bé trai không có vấn đề, vậy thì ở trên ba người phụ nữ này.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh dừng lại trên ba người phụ nữ, có một người phụ nữ sợ hãi nhìn cô, hai người phụ nữ khác lại cúi đầu.
“Đã điều tra người nhà của bọn họ chưa?” Hàn Nhã Thanh nhìn có vẻ tùy tiện hỏi một câu.
“Đã điều tra rồi, Mạnh Thanh Nguyệt: Hai mươi hai tuổi, là sinh viên chưa tốt nghiệp, khoảng thời gian trước vừa mất tích, người nhà bọn họ đã báo cảnh sát. Lý Tiểu Nha: Hai mươi lăm tuổi, bị lừa từ trong núi ra ngoài, cũng đã lấy được địa chỉ liên lạc với người nhà cô ta.” Lúc này tiểu Châu trả lời.
Tiểu Châu nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, thấy Hàn Nhã Thanh nghe rất nghiêm túc nên tiếp tục nói.
“Chung Hồng: Ba mươi lăm tuổi, ở thôn Vân Sơn thành phố A, chồng cô ta là người nửa ngốc nghếch, mấy năm trước cô ta bị bán đi, lúc này vất vả lắm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866320/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.