Chương trước
Chương sau
“Vậy thì phải đợi đến khi anh liên lạc được với cô ấy rồi hãy nói.” Ở đầu dây bên kia, sắc mặt Đường Bách Khiêm thâm trầm đến đáng sợ, giọng nói lạnh lùng khiến người ta phát rét.
Anh ta cũng biết hậu quả nếu bị Hàn Nhã Thanh biết hết mọi chuyện, nhưng anh ta sẽ không để cô biết.
Anh ta tuyệt đối sẽ không để Đường Lăng có cơ hội nói cho cô biết.
"Đường Bách Khiêm, thật ra, tôi muốn liên lạc với Thanh Thanh rất đơn giản. Anh tưởng rằng anh biết tất cả mọi chuyện của
Thanh Thanh, nhưng thật ra không phải vậy. Có rất nhiều chuyện mà tôi còn biết rõ hơn anh nữa." Môi anh hơi cong lên.
Đường Bách Khiêm quá tự tin, tự tin quá mức đôi khi chính là ngạo mạn.
Hơn nữa, ham muốn kiểm soát của Đường Bách Khiêm quá mạnh.
Hàn Nhã Thanh là một người độc lập, cô có suy nghĩ của cô, cô có cuộc sống của cô, cô có quá khứ của cô.
Vì vậy, Đường Bách Khiêm không thể biết hết mọi thứ về Hàn Nhã Thanh.
Đường Lăng cũng đang điều tra chuyện của Hàn Nhã Thanh, vì mục đích khác nhau, cho nên phương hướng điều tra của
Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu cũng hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy, chuyện Đường Lăng điều tra được thì Dương Tầm Chiêu không biết, thậm chí có rất nhiều chuyện Đường Bách Khiêm cũng không biết.
“Anh biết gì?” Đường Bách Khiêm bị sốc, anh ta biết mối quan hệ giữa Đường Lăng và Hàn Nhã Thanh, lúc Đường Lăng điều tra Hàn Nhã Thanh thì anh ta đã phát hiện, sau đó anh ta nhanh chóng điều tra ra được mối quan hệ giữa Đường Lăng và Hàn Nhã Thanh.
Nhưng anh ta vẫn luôn giấu Hàn Nhã Thanh, anh ta không muốn Hàn Nhã Thanh ở bên Dương Tầm Chiêu, anh ta cũng không muốn Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Đường.
Anh ta chỉ hy vọng Hàn Nhã Thanh mãi mãi ở bên cạnh anh ta, cho dù Hàn Nhã Thanh không đồng ý kết hôn với anh ta, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô thì anh ta đã thỏa mãn rồi.
“Đường Bách Khiêm, anh thật ngốc, anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?” Đường Lăng không ngừng cười, lời nói nghe có vẻ rất thiếu đánh.
Tiểu Hổ nhìn ngây người, ôi chao, ông chủ của anh ta vẫn có một mặt như vậy sao, anh ta cảm thấy rất khó thích ứng nha.
“Bạn bè nên nhắc nhở anh một câu, đừng ép Dương Tầm Chiêu xuống dao giết người, nếu không, anh sẽ thua đến không còn một cái quần.” Đường Lăng tốt bụng nhắc nhở Đường Bách Khiêm, nở nụ cười không chút che giấu. Anh đột nhiên cảm thấy đôi khi nghịch ngợm một chút cũng tốt, không cần nhất định phải lạnh lùng thâm trầm.
“Phốc.” Tiểu Hổ không nhịn được cười ra tiếng, anh ta chưa từng biết, hóa ra ông chủ của mình là người như vậy.
Tiểu Hổ đột nhiên cảm thấy cái câu thua đến không còn một cái quân nói ra từ trong miệng của ông chủ thực ra cũng rất hài
hòa.
“Đường Lăng, anh nhất định phải nhúng tay vào chuyện này sao?” Bên kia, Đường Bách Khiêm rõ ràng là lo lắng, trong giọng nói lộ ra chút tàn nhẫn.
“Anh nói xem, Thanh Thanh là em gái tôi, là người thân của tôi. Không phải anh đã biết chuyện này lâu rồi sao?” Lúc Đường
Lăng nói câu này vẫn hơi mỉm cười, một nụ cười rất tự hào và kiêu hãnh.
Thanh Thanh là con gái của cô anh, vậy chính là em gái ruột của anh, em họ cũng giống như em ruột.
Đường Bách Khiêm rõ ràng đã biết chuyện này từ lâu, nhưng Đường Bách Khiêm cứ giấu không cho Thanh Thanh biết, không, Đường Bách Khiêm thậm chí còn cố tình chặn rất nhiều tin tức, nếu không thì Hàn Nhã Thanh đã biết thân phận của cô từ lâu rồi.
Đường Bách Khiêm là cái gì của Hàn Nhã Thanh? Dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ?
Hàn Nhã Thanh là em gái ruột của anh, là người nhà họ Đường, ức hiếp người nhà họ Đường thì phải trả cái giá thật đắt.
Đường Bách Khiêm có vẻ rất tức giận, trực tiếp cúp điện thoại.
Ba ngày sau, Hàn Nhã Thanh nhận được một tin nhắn từ một số liên lạc đặc biệt —"Cô Đường, chào cô, chúng tôi muốn nhờ cô giúp đỡ."
“Chuyện gì vậy?” Lúc Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tin nhắn thì sững sờ, số điện thoại này chỉ dùng để làm một việc, cho nên số điện thoại này liên lạc với cô chỉ có một khả năng.
Chỉ là, đã nhiều năm trôi qua, liệu có thể?
"Chúng tôi thấy cô luôn quan tâm đến nạn buôn người, còn để lại thông tin trên trang web chính phủ. Hiện chúng tôi đã truy bắt được một tập đoàn buôn người khổng lồ, nhưng chúng tôi gặp phải một số rắc rối trong quá trình thẩm vấn. Chúng tôi thấy tư liệu cô để lại có nói cô học tâm lý học tội phạm nên chúng tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, không biết cô có tiện không?” Ngay sau đó lại gửi đến một tin nhắn khác.
Hai mắt Hàn Nhã Thanh nhấp nháy, vẻ mặt có chút thất vọng, cô quan tâm tới vấn đề nạn buôn người là bởi vì năm đó mẹ cô bị bắt cóc, sau đó bị bán đến một ngôi làng nhỏ trên núi Lục Thành.
Mẹ cô nói, năm đó bà 5 tuổi, nhưng không biết vì sao bà lại không nhớ ra những chuyện lúc đó, nhà ở đâu cũng không nhớ,
cũng không biết ba mẹ mình là ai, bà chỉ nhớ lờ mờ mình họ Đường, trong tên có một chữ Tẩm.
Năm đó, kẻ buôn người đã mang mẹ cô đến một ngôi làng nhỏ trên núi Lục Thành, bán cho một nhà nông dân.
Người nông dân đó họ Lý, có một cậu con trai 13 tuổi, họ mua mẹ về định làm con dâu nuôi từ bé cho đứa con trai đó, chuyện như vậy rất thường thấy ở nông thôn thời đó.
Nhưng sau đó, người con trai của gia đình đó bị bệnh qua đời, nhà đó chỉ có một đứa con trai, con trai mất rồi, không còn đứa con nào khác, vì người đàn ông đó sau khi sinh đứa con đầu lòng thì bị bệnh gì đó, nên không thể có con được nữa.
Vì mẹ xinh xắn, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn, cho nên người nhà đó đối xử rất tốt với mẹ, còn nhận bà làm con gái nuôi.
Nhưng một chuyện xảy ra sau này đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của mẹ, cũng khiến cho mẹ rời khỏi gia đình đó.
Mẹ xinh đẹp như vậy, cho dù ở nông thôn, cho dù không ăn mặc chải chuốt, cho dù mặc quần áo cũ rách thì vẫn khiến người
khác chú ý.
Khi mẹ mười lăm tuổi, bà bị con trai của một gia đình giàu có trong thị trấn để ý, bị thằng súc sinh đó làm nhục, sau đó mẹ đã
báo cảnh sát, nhưng người đàn ông đó đã đưa cho ba mẹ nuôi của bà một số tiền lớn. Sau đó ba mẹ đã rút lại đơn kiện, còn định gả mẹ cho người đàn ông đó.
Lúc đó mẹ đã đi khỏi thôn trang, cũng chính vì lý do này mà khi cô còn rất nhỏ, mẹ đã cải trang cho cô thành một bộ dạng xấu xí.
Lúc nhỏ cô cũng không hiểu chuyện này, đợi lớn lên một chút, cô không muốn cải trang thành bộ dạng xấu xí nữa, cũng chính lúc đó, mẹ đã nói cho cô một số chuyện năm đó.
Thật ra mẹ luôn mong muốn tìm được ba mẹ ruột của mình, nhưng vì không nhớ được những chuyện lúc nhỏ, lúc đó còn nhiều thứ chưa phát triển, cho nên đến lúc mẹ mất còn mang theo tiếc nuối rời đi.
Nhắc mới nhớ, sự việc đã trôi qua nhiều năm rồi, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhớ rõ lời mẹ dặn trước khi bà qua đời.
Mẹ nói, nếu bố mẹ bà còn sống, không biết có còn nhớ đứa con gái là bà không.
Vì vậy, sau này Hàn Nhã Thanh bắt đầu quan tâm đến nạn buôn người, Hàn Nhã Thanh cũng biết chuyện này đã trôi qua nhiều năm rồi, người bán mẹ mình năm đó cũng không thể tìm được, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn để lại thông tin của cô trên trang web chính phủ.
Chỉ là không ngờ lúc này bọn họ lại đột ngột liên lạc với cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.