Nhưng Tổng giám đốc trước đó đã lên tiếng rồi, nói bà chủ muốn cái gì thì cho cái đó, cho nên thư ký Lưu suy nghĩ một hồi, cuối cùng không có gọi điện thoại xin chỉ thị nữa.
“Bà chủ, Tổng giám đốc nói rồi, bà chủ muốn cái gì thì cho bà chủ cái đó, bà chủ cứ yên tâm mà mở miệng, nếu như bà chủ cảm thấy sản nghiệp, nhà cửa, xe gì đó quá phiên phức thì có thể trực tiếp đòi tiền, bà chủ cứ mạnh dạn mà đòi, bao nhiêu cũng được hết.” Thư ký Lưu cảm thấy bà chủ đòi quá ít, quá là ít rồi.
Dưới tình huống bình thường, chắc chắn sẽ cố gắng giúp ông chủ nhà mình tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, nhưng thư ký Lưu lúc này không muốn giúp Tổng giám đốc nhà anh ta tiết kiệm nữa.
Anh ta chính là muốn Hàn Nhã Thanh đòi càng nhiều hơn nữa.
“Cái này là đủ rồi, tôi cũng không thiếu tiền, làm phiền thư ký Lưu giúp tôi xử lý nhanh một chút, tôi đang vội.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của thư ký Lưu, nhịn không được mà muốn cười, thư ký Lưu này cũng thật đáng yêu.
Cô đương nhiên cũng biết Dương Tầm Chiêu không thiếu tiền, cô mở miệng được thì Dương Tầm Chiêu sẽ cho được.
Nhưng cô thật sự không muốn mấy thứ như tiền, cô cũng đâu thiếu tiền đâu.
“Bà chủ, bà chủ suy nghĩ lại đi, bây giờ bà chủ không thiếu tiền, nhưng mấy thứ như tiền phải kiếm cho nhiều, sẽ có một ngày phải dùng tới, nhân cơ hội này...” Thư ký Lưu vẫn không từ bỏ, lại khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866293/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.