Ai mà không biết chèn ép, yên tâm, cô tuyệt đối sẽ dùng hết sức lực chèn ép cậu ta một cách vô cùng sâu sắc.
"Bà nói nó còn không biết đánh cờ lại dám đấu với Cố Chính Tân, có ngốc hay không vậy?" Ông cụ Dương nhân cơ hội đi tới bên cạnh bà cụ Dương, ông nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì khóe môi nhếch lên.
Nhưng lúc này trong giọng nói không còn chán ghét như trước kia.
"Đúng vậy, cũng không biết nó nghĩ như thế nào, có thể đầu óc bị úng nước rồi." Bà cụ Dương đầy khó hiểu, đương nhiên còn không quên nói móc Hàn Nhã Thanh mấy câu.
"Không phải bà nói nó làm sao?" Ông cụ Dương hơi giật mình, ông vẫn luôn cho rằng bà cụ Dương nói Hàn Nhã Thanh làm như vậy.
"Không phải, lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đi tới, tôi cũng không có cơ hội ngăn cản, lát nữa đừng xảy ra chuyện xấu gì." Bà cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, hơi nhíu mày lại: "Nhưng cũng may người khác không biết quan hệ của nó và Tầm Chiêu, cho dù có mất mặt cũng không phải là nhà họ Dương."
Hai mắt ông cụ Dương lóe lên lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, thở dài một hơi: "Cố Chính Tân quá lợi hại, nó chắc chắn thua thê thảm, nhưng cũng may nó vốn ngốc nghếch, có thua thê thảm cũng không sao."
Ông cụ Dương nghĩ cho dù Hàn Nhã Thanh thua thê thảm cũng không khó xử như ông lúc nãy.
Cũng may Hàn Nhã Thanh đi qua, nếu không thì ông cũng không biết kết cục thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866281/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.