Lần này cô không giấu đi chứng tỏ hiện tại cô không còn đề phòng anh, cho nên anh cũng không thể làm một số chuyện khiến cô nghi ngờ, dù sao tính cảnh giác của cô thật sự rất cao.
Chờ một tháng sau, không còn có hai mươi mấy ngày, chờ tất cả chữ viết trên tờ giấy này biến mất, đến lúc đó bản thỏa thuận này sẽ không còn tồn tại.
Dương Tầm Chiêu lấy bút trong ngăn kéo ra nhanh chóng viết mấy chữ, sau đó mới rời khỏi phòng.
Nhưng cậu ba Dương không biết, lần này anh rời đi, lúc trở về...
Hàn Nhã Thanh tỉnh lại là mười giờ sáng, bên cạnh cô không có ai, đã sớm không thấy bóng dáng của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh nghĩ Dương Tầm Chiêu đến công ty, sáng hôm qua cô tỉnh dậy thì Dương Tầm Chiêu đã đến công ty, Dương Tầm Chiêu đi công tác mấy ngày nên chắc chắn Dương Thị có rất nhiêu chuyện cần xử lý.
Ngày hôm qua bởi vì chuyện của cô, anh chắc chăn không có thời gian đi xử lý, cho nên sáng nay đi xử lý cũng là chuyện bình thường.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến hai bé cưng đã rời khỏi Cẩm Thành, cô không thể đi thăm bé cưng.
Hàn Nhã Thanh không muốn rời giường nhưng cô đã đói bụng nên đành phải dậy.
Hàn Nhã Thanh vừa động đậy thì cảm giác cả người đau nhức khó chịu, trong lòng cô lại không nhịn được thầm mắng cậu ba Dương một câu.
Hàn Nhã Thanh chịu đựng cơn đau nhức đứng lên, sau đó cô nhìn thấy điện thoại mới được đưa tới hôm nay đè lên một tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866271/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.