Giữ được mạng sống đã là cảm ơn trời phật rồi? Người đàn ông ban nãy là đại ca giang hồ giết người không ghê tay sao?
"Hừ, giang hồ, nếu là giang hồ thật thì tốt quá rồi... " Sự bối rối ẩn hiện trên khuôn mặt của người đàn ông kia, nói được một nửa thì ông ta chợt im bặt, giọng điệu chứa đầy sự sợ hãi.
Người phụ nữ mập kia nghe thấy ông ta nói vậy thì cũng hoảng hồn, có nghĩa là người này còn đáng sợ hơn giang hồ sao?
Người đó rốt cuộc là ai? Rốt cuộc hôm nay bà đã đắc tội với ai vậy chứ?
Hàn Nhã Thanh vừa mới ôm Đường Vũ Kỳ ra khỏi văn phòng thì Đường Bách Khiêm liền vội đón lấy Đường Vũ Kỳ từ trong lòng cô.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, nhưng cô cũng không nói thêm gì mà chỉ nắm lấy tay Đường Minh Hạo, trông thấy vết thương trên tay bé cô lại thấy xót xa vô cùng.
Xe của Đường Bách Khiêm đỗ trong bãi giữ xe trung tâm thương mại cách đó không xa, Hàn Nhã Thanh đi đến đầu đường, vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy tòa nhà Dương Thị cách đó không xa.
Hàn Nhã Thanh nhớ ra lúc trước cô có đồng ý với Dương Tầm Chiêu rằng buổi sáng sẽ tới công ty tìm anh, nhưng bây giờ đã đón hai đứa nhỏ ra rồi, cô đâu thể nào bỏ con trai lại cho đàn anh trông, còn mình thì lại đi gặp Dương Tầm Chiêu được.
Hơn nữa Minh Hạo còn đang bị thương nữa, cô thật sự rất muốn được ở cùng hai bé.
Nếu không thể tới thì nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866257/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.