Dương Tầm Chiêu suy nghĩ một hồi, tìm số điện thoại của Hàn Nhã Thanh rồi bấm gọi.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang ở trong xe taxi, khi nhìn thấy cuộc gọi từ Dương Tầm Chiêu, ánh mắt cô chợt lóe lên.
Cô đang cầm điện thoại nhưng không nghe máy, Dương Tầm Chiêu gọi cho cô giờ này nhất định sẽ hỏi cô đang ở đâu và làm gì?
Cô sẽ trả lời như thế nào đây?
Cô không muốn nói dối anh, nhưng đồng thời cũng không muốn người khác biết về Minh Hạo.
Lúc này, cô vẫn đeo kính râm, đội mũ, cầm điện thoại mà không lên tiếng.
Tài xế taxi nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh trong gương chiếu hậu, ngẩng người một chốc rồi thầm thở dài, sau đó trầm giọng nói: "Cô bé, cháu cãi nhau với người nhà sao?”
Vốn dĩ cách ăn mặc của Hàn Nhã Thanh có chút kỳ quái, bây giờ cô lại không nghe điện thoại nữa nên tài xế cho rằng cô đang cãi nhau với gia đình.
Hàn Nhã Thanh giật mình, nhanh chóng giương mắt nhìn tài xế.
"Cãi nhau với gia đình cũng đừng làm căng quá, nhất định không được không trả lời điện thoại. Cháu làm thế người nhà sẽ lo lắng lắm." Tài xế là một ông chú khoảng tầm năm mươi tuổi, có lẽ ông đã từng trải qua chuyện gì đó, giọng nói của ông có chút nghiêm túc.
Tiếng chuông đã ngưng, bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Nhã Thanh hơi siết chặt.
Bên kia, cuộc điện thoại của Dương Tầm Chiêu không kết nối được, sắc mặt anh hơi đổi khác, sao cô lại không nghe máy?
Là không muốn bắt máy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866252/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.