Dương Tầm Chiêu ngẩn người, đột nhiên bật cười, đó là tiếng cười phát ra từ trong tim, hiện tại, câu trả lời của cô đã khiến anh rất hài lòng.
Câu trả lời của cô nghe giống như mắng anh, nhưng lại đủ để chứng minh rằng, cô không muốn anh chết, không muốn anh xảy ra chuyện.
“Anh chỉ muốn gây họa em, cả một đời!” Anh lại ôm cô vào lòng, dựa bên tai cô, chậm rãi nói nhỏ, giờ phút này, trong giọng nói của anh mơ hồ mang theo vài phân ý cười, loại nụ cười thỏa mãn.
Có một lời tỏ tình gọi là lời tỏ tình của cậu ba Dương.
Chỉ tiếc, Hàn Nhã Thanh không hiểu, ít nhất là bây giờ không hiểu.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, đôi mắt lóe lên, tại sao? Tại sao anh lại tai họa cô cả đời, cô và anh có thù gì sao?
Kiếp trước cô đào mộ tổ của nhà anh sao?
Hừ, anh muốn tai họa cô cả một đời, cũng phải xem có cơ hội như vậy mới được.
Chờ khi bọn họ ly hôn theo thỏa thuận, cô sẽ mang hai bảo bối rời đi, cách anh thật xa, đến lúc đó, anh thích tai họa ai thì tai họa người đó đi, dù sao tai họa cũng không đến chỗ cô.
Lần trước cô bị anh ép buộc lấy chứng nhận, bị anh lừa, cô cam đoan sẽ không có lần sau.
Hàn Nhã Thanh lần nữa đem chăn mền bọc lấy người, định không quan tâm đến anh nữa, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Dương Tầm Chiêu lại thật sự không muốn tiếp tục giày vò, chỉ nắm tay cô ôm ngang hông, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866222/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.