Bạn học nói Đường Minh Hạo nói Dinh Dinh nhà anh ta rất mềm lòng, cho nên vào lúc quan trọng có thể giả vờ đáng thương, tìm sự đồng cảm.
Quả nhiên Hứa Dinh Dinh nhìn anh ta như thế thì lập tức mềm lòng: "Không phải em không tin anh, anh đột nhiên lấy nhiều tài liệu đến đây nói em ký tên, em chỉ muốn nhìn đó là gì thôi?"
"Em vẫn không tin anh, nếu em tin anh thì sẽ không xem cũng sẽ không hỏi, lập tức ký tên, nếu hôm nay đổi lại em muốn anh ký tên, anh tuyệt đối không nói hai lời cũng không chút do dự ký vào." Trên mặt Tịch Xuyên càng lộ vẻ tổn thương, trong giọng nói cũng tràn đầy đau lòng khổ sở.
Không thể không nói Tịch Xuyên rất có thiên phú diễn xuất.
Hứa Dinh Dinh sửng sốt, khóe môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Ký tên sao, cô còn chưa nhìn, cũng không biết đó là gì, sao ký được chứ?
Nhưng không ký thì cô nhìn Tịch Xuyên như vậy lại có chút không đành lòng.
"Chẳng lẽ em thật sự sợ anh bán em đi sao, em yên tâm, anh bán bản thân mình cũng sẽ không bán em đi, anh biết mình quên mất em cho nên em không tin anh." Tịch Xuyên nhìn dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh thì biết cô đã mềm lòng, cho nên anh ta không ngừng cố gắng.
"Không phải, không phải em không tin anh." Hứa Dinh Dinh nghe anh ta nói như vậy thì có chút nóng nảy, liên tục giải thích, sợ anh ta suy nghĩ lung tung, sợ anh ta hiểu lầm.
"Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866218/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.