Haiz, cũng là do ông quá tự tin, quá bất cẩn, nếu biết cô nhóc này lợi hại như vậy thì ngay từ lúc đầu ông đã từ chối thẳng thừng rồi.
"Ông cụ, thì ra là hôm nay ông mới biết có câu nói con cháu có phúc của con cháu sao?" Liên Cung hừ lạnh, tỏ ý không tin.
"Nói chung, sau này ông sẽ không quản chuyện của con nữa. Con muốn cưới được con bé Thanh thì phải dựa vào chính mình rồi." Ông cụ Liên không để ý đến anh ta nữa, xoay người rời đi.
Liên Cung hoàn toàn khiếp sợ, ông cụ đây là thật sự mặc kệ anh ta sao?
Từ trước tới giờ ông cụ là người không chịu thua, bây giờ đột nhiên không quản chuyện này nữa, chỉ có một kiểu giải thích đó chính là ông cụ đúng là đã mắc bẫy của Hàn Nhã Thanh cho nên không thể quản nữa, cũng không cách nào quản được nữa.
Ông cụ là người thế nào? Nhớ năm xưa ông cụ đúng là một nhân vật hô mưa gọi gió.
Hơn nữa, ông cụ không phải là một quân nhân bình thường, từ trước tới giờ ông làm việc không chú ý đến những chuyện vặt vãnh, có rất nhiều chuyện dám liều cũng dám làm.
Cũng vì như thế từ trước tới nay chưa có chuyện gì làm khó được ông.
Nhưng hôm nay rõ ràng chuyện này đã gây khó xử cho ông.
"Ông cụ Liên, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài ở lại dùng cơm xong hãy đi." Lưu Vũ thấy hình như việc này đã hết hy vọng cho nên cũng mừng thầm, muốn thừa dịp này lấy lòng ông cụ Liên, hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866185/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.