Chương trước
Chương sau
“Em ngủ là việc của em, còn hôn là việc của anh.” Dương Tầm Chiêu vốn đang cố gắng kiềm chế mình, ra sức nhẫn nhịn, nhưng nghe thấy giọng nói này của cô, anh chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, nhưng anh biết cô thật sự rất mệt, nên chỉ muốn hôn cô thôi, chứ không đành lòng dẫn vặt cô như tối qua.
Vì ngày tháng còn dài, anh cũng không cần nóng vội nhất thời.
Nhưng anh điên cuồng tìm kiếm cô cả ngày trời, giờ lại thấy cô đang ở bên mình, ai có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này chứ.
Thật ra giờ anh không nhẫn tâm giày vò cơ thể cô.
Nên anh chỉ hôn thế này thôi, thật ra anh đã rất tự kiềm chế rồi.
“Đường Minh Hạo, con đừng làm loạn nữa, để mẹ ngủ.” Hàn Nhã Thanh rất rất mệt, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi, nên nói luôn cả họ tên bé con nhà cô, muốn bảo bé con dừng việc hôn cô lại.
Dương Tầm Chiêu nhất thời ngừng hành động.
Dương Tầm Chiêu ngừng mọi hành động, rồi nhìn chằm chằm cô...
Cô mới nói gì thế?
Đường Minh Hạo?! Đường Minh Hạo là ai?
Rõ ràng đây là tên của con trai
Dương Tầm Chiêu không dám tin trong tình huống thế này, anh lại nghe thấy tên người đàn ông khác thốt ra từ miệng cô.
Cô thốt ra tên một người đàn ông trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thế này? Chuyện này càng có lực sát thương hơn việc tối qua cô uống say rồi thốt ra.
Giờ Dương Tầm Chiêu đã ngừng hành động của mình lại, nên Hàn Nhã Thanh không bị quấy rầy nữa, cô ngủ rất say, rất yên tĩnh.
Nhưng trong lòng người nào đó thì cực kỳ bất an.
“Đường Minh Hạo là ai?” Dương Tầm Chiêu thầm hít sâu một hơi, gân như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Anh biết, giờ cô đang nửa tỉnh nửa mê, nên có thể sẽ vô thức trả lời câu hỏi của anh, hơn nữa đáp án mà cô đưa ra chắc chắn là lời nói thật, không hê bịa đặt chút nào.
“Đường Minh Hạo là cục cưng Minh Hạo đó.” Môi Hàn Nhã Thanh mấp máy, thật sự trả lời anh, nhưng đáp án của cô không hề giống với đáp án mà Dương Tầm Chiêu muốn nghe.
Nhưng tiếng cục cưng Minh Hạo vẫn đâm mạnh vào tim anh.
“Cục cưng là ai thế?” Dương Tầm Chiêu lại hít sâu lân nữa, rồi đổi câu hỏi khác, dù gì thì giờ cô cũng đang nằm mơ, nên anh phải từ từ dẫn dắt.
Anh muốn biết, cục cưng mà cô luôn miệng nói tối qua là ai?
“,.." Lần này, Hàn Nhã Thanh không trả lời anh, không biết có phải ngủ say rồi không.
“Ngoan nào, em mau nói cho anh biết, cục cưng là ai thế?” Dương Tầm Chiêu đặt tay lên mặt cô, rồi khẽ vuốt ve, nhưng lần này động tác đã mạnh hơn trước.
Hàn Nhã Thanh lại bị quấy rầy lần nữa, khẽ nhíu mày lại rồi trả lời: “Cục cưng là Đường Minh Hạo...”
Cục cưng nhà cô là Đường Minh Hạo, còn có Vũ Kỳ nữa, nhưng giờ Hàn Nhã Thanh quá buồn ngủ, chỉ nói được một nửa rồi ngừng lại.
Dương Tầm Chiêu nghe cô nói thế thì mặt anh đen lại ngay, cục cưng là Đường Minh Hạo ư?
Anh cảm thấy cục cưng mà tối qua không phải là anh, mà là người khác!
Dương Tầm Chiêu nhất thời có một kích động muốn giết người.
Họ Đường ư? Sao lại là họ Đường chứ?
Bắt đầu từ bây giờ, anh ghét toàn bộ người họ Đường.
“Cục cưng là Đường Minh Hạo à?” Hình như Dương Tầm Chiêu vẫn chưa tuyệt vọng, mà truy hỏi lần nữa, anh như nghiến răng  nghiến lợi mà hỏi câu này.
“Ừm” Lần này Hàn Nhã Thanh chỉ khẽ đáp một tiếng, mặc dù rất nhẹ, nhưng rất kiên định.
Một giây sau, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng híp mắt lại, tốt lắm, cục cưng là tối qua cô gọi suốt đêm lại là người khác.
Đường Minh Hạo à?
Giờ Dương Tầm Chiêu muốn biết Đường Minh Hạo là ai? Anh thật sự muốn biết đến phát điên!!
Anh khẽ híp mắt lại, tầm mắt rơi vào điện thoại mà Hàn Nhã Thanh đặt trên tủ đầu giường kia, cô luôn miệng nói Đường Minh Hạo là bảo bối, chắc chắn trong điện thoại cô có lưu tên anh ta.
Mắt anh sáng lên, thầm hít sâu một hơi, rồi vươn tay, cầm điện thoại cô tới đây.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lại nhìn xuống mặt cô, giờ cô ngủ rất say, nên không biết gì hết.
Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, rồi cầm điện thoại tới bên cô, dùng ngón tay cô để mở khóa, rồi mở danh bạ ra, quả nhiên có một cái tên cục cưng Minh Hạo.
Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm cái tên đó một hồi lâu, như thể nhìn như vậy thì có thể kéo người kia ra ngoài.
Một lúc sau, Dương Tầm Chiêu hít sâu một hơi, rồi bấm gọi số lưu tên cục cưng Minh Hạo đó.
Lúc Dương Tầm Chiêu gọi qua đó, tâm trạng anh rất phức tạp, thậm chí giờ anh cũng không biết mình muốn nghe thấy điều gì nữa.
Nhưng anh muốn gọi số này, anh muốn nghe xem Đường Minh Hạo kia là ai?
Anh muốn biết cục cưng mà cô luôn miệng nói là ai?
Điện thoại đổ chuông hai lần thì nhanh chóng có người nghe máy.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, thâm hít sâu một hơi, đang nghĩ xem nên nói gì đây.
“Thanh Thanh, sao em lại gọi trễ như vậy, chẳng lẽ em biết anh tới đây à?” Nhưng đầu bên kia đã vang lên một giọng nam
mang theo ý cười, giọng nói của anh ta rất trầm ổn gợi cảm, tràn đầy từ tính.
Nhưng giờ tiếng cười dịu dàng, mang theo cảm giác cưng chiều đó lại làm anh nghe rất chói tai.
Rõ ràng bàn tay đang cầm điện thoại của Dương Tầm Chiêu bỗng siết chặt lại, đôi mắt nhất thời nổi lên giông bão.
Tiếng nói dịu dàng, giọng điệu cưng chiều, xưng hô thân mật đó không ngừng đâm vào tim anh.
“Thanh Thanh, là em à?” Đầu bên kia, người đàn ông nhạy bén nhận ra điều khác thường nên giọng nói bỗng trầm xuống.
Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, rồi hít sâu một hơi.
Anh nghĩ, nếu anh đoán không sai, có lẽ người nghe máy là Đường Bách Khiêm.
“Đường Bách Khiêm.” Dương Tầm Chiêu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng nói lạnh lùng đó không nghe ra bất kỳ sự khác thường nào, nếu điện thoại đã kết nối rồi, vậy thì chắc chắn anh không thể lặng lẽ cúp máy được.
Đây không phải tính cách của anh.
Dương Tầm Chiêu không hề đoán sai, quả thật người nghe máy là Đường Bách Khiêm, tối nay đúng lúc anh ta thăm hai bé con, thấy Hàn Nhã Thanh gọi tới nên cầm lên nghe.
“Dương Tầm Chiêu.” Người đàn ông ở đầu bên kia mỉm cười, cũng định nói ra cái tên mà anh đoán không hê sai: “Có lẽ Thanh Thanh không biết anh dùng điện thoại cô ấy để gọi cho tôi đúng không?”
“Vậy thì sao? Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi đâu cân một người ngoài như anh xen vào chứ?” Dương Tầm Chiêu cũng cười nói, nụ cười đó rất hờ hững, nhưng sự kiêu ngạo đó làm người khác điên cuồng.
Đường Bách Khiêm: “...”
Câu nói của Dương Tầm Chiêu đã đâm thẳng vào tim anh, một vết đâm chí mạng.
Đây là nỗi đau trong tim Đường Bách Khiêm, anh không có cách nào thay đổi được chuyện Hàn Nhã Thanh đã đăng ký kết hôn cùng Dương Tầm Chiêu, giờ bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi.
Tiếp đó, Dương Tầm Chiêu không hề cho Đường Bách Khiêm cơ hội mở miệng, đã dứt khoát cúp máy, rồi cậu ba Dương nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.