“Em ngủ là việc của em, còn hôn là việc của anh.” Dương Tầm Chiêu vốn đang cố gắng kiềm chế mình, ra sức nhẫn nhịn, nhưng nghe thấy giọng nói này của cô, anh chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, nhưng anh biết cô thật sự rất mệt, nên chỉ muốn hôn cô thôi, chứ không đành lòng dẫn vặt cô như tối qua.
Vì ngày tháng còn dài, anh cũng không cần nóng vội nhất thời.
Nhưng anh điên cuồng tìm kiếm cô cả ngày trời, giờ lại thấy cô đang ở bên mình, ai có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này chứ.
Thật ra giờ anh không nhẫn tâm giày vò cơ thể cô.
Nên anh chỉ hôn thế này thôi, thật ra anh đã rất tự kiềm chế rồi.
“Đường Minh Hạo, con đừng làm loạn nữa, để mẹ ngủ.” Hàn Nhã Thanh rất rất mệt, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi, nên nói luôn cả họ tên bé con nhà cô, muốn bảo bé con dừng việc hôn cô lại.
Dương Tầm Chiêu nhất thời ngừng hành động.
Dương Tầm Chiêu ngừng mọi hành động, rồi nhìn chằm chằm cô...
Cô mới nói gì thế?
Đường Minh Hạo?! Đường Minh Hạo là ai?
Rõ ràng đây là tên của con trai
Dương Tầm Chiêu không dám tin trong tình huống thế này, anh lại nghe thấy tên người đàn ông khác thốt ra từ miệng cô.
Cô thốt ra tên một người đàn ông trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thế này? Chuyện này càng có lực sát thương hơn việc tối qua cô uống say rồi thốt ra.
Giờ Dương Tầm Chiêu đã ngừng hành động của mình lại, nên Hàn Nhã Thanh không bị quấy rầy nữa, cô ngủ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866167/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.