Lên xe xong, thư ký Lưu ngồi ghế trước lái xe, còn Dương Tầm Chiêu thì ôm Hàn Nhã Thanh ngôi ghế sau.
Mới đầu, Hàn Nhã Thanh ngủ rất yên tĩnh.
Nhưng khi đi được nửa đường thì Hàn Nhã Thanh bỗng động đậy, Dương Tầm Chiêu tưởng cô không thoải mái nên thử đổi
một tư thế khác giúp cô.
Nhưng Hàn Nhã Thanh bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen láy đó nhìn rất long lanh.
Dương Tầm Chiêu sợ xảy ra chuyện gì đó nên mở đèn trong xe, cô vừa mở mắt ra là anh thấy ngay.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, không phải nói ngày mai cô mới có thể tỉnh lại ư? Sao lại tỉnh lại sớm thế?
Hơn nữa trông cô còn rất tỉnh táo.
Giờ thấy cô tỉnh táo thế này, có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống đặc biệt như anh hai nói đúng không?
Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, nhìn anh, rồi mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng, rạng rỡ như tỏa nắng, nhưng lại có chút yêu kiều rất mê hoặc.
Mắt Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên khi đối diện với nụ cười của cô, anh bỗng thấy hơi hoảng hốt, thật ra cô cười lên rất đẹp, lúc nãy anh đã lấy mắt kính của cô xuống rồi, nên lúc cô cười lên, đôi mắt đó cực kỳ đẹp.
Hai người đã kết hôn lâu như vậy, đây là lân đầu tiên anh thấy cô cười với anh như thế, anh thích nhìn thấy cô cười.
“Em tỉnh rồi à!” Khóe miệng Dương Tâm Chiêu khẽ cong lên, trên mặt cũng hiện rõ ý cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hàn Nhã Thanh không trả lời anh, mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866159/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.