Bởi thế hôm nay phải tính hết món nợ này mới được!
Nếu hôm nay là người khác, Lưu Cầm làm như vậy thì cô gái đã đã bị hủy hoại triệt để rồi, thậm chí còn ép cô gái ấy vào bước đường cùng nữa.
Chưa chắc trước đây Lưu Cầm chưa từng làm như thế, bởi vậy, lần này nếu như cô không dạy cho Lưu Cầm một bài học thì
thiên lý khó dung.
Lưu Cầm hít sâu một hơi, bây giờ cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều, thấy rượu đỏ chảy lênh láng trên mặt đất, cũng không có dấu vết đánh nhau nào trong căn phòng này, ngoại trừ bình rượu ấy ra thì mọi thứ đều chỉnh tề.
Bởi thế không thể nào có người bị mất mạng cho được, chắc là cô ta đã cả nghĩ rồi.
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh vừa ngu ngốc lại vừa khờ khạo, cô ta còn là một cô gái yếu ớt, sao có thể làm tổng giám đốc Lý bị
thương cho được.
Bây giờ, cô ta mới nở nụ cười xán lạn với Hàn Nhã Thanh, thậm chí trong lòng còn mỉa mai, đến nước này rồi mà Hàn Nhã
Thanh vẫn còn cười được, hơn nữa nụ cười lại trong sáng như vậy, đúng là đồ ngốc.
Một khi là thế, Lưu Cầm bèn không kiêng dè hay sợ hãi gì nữa, cô ta sải bước đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.
“Chị ba gọi cô ta qua làm gì?” Tiểu Thất là một cậu bé có tính tò mò, nhìn không hiểu nên chỉ đành cất tiếng hỏi.
Vào lúc này, không có ai trả lời câu hỏi của cậu ta, bởi vì bọn họ đều không biết, e là phải đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866149/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.