Nói thật cô hôm nay bị Dương Tầm Chiêu ép đến công ty làm việc, đều không thể đi thăm hai bảo bối, cho nên tâm trạng của cô luôn không được tốt lắm.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh dần nhếch lên lộ ra một tia cười nhạt, nếu có người chủ động đưa đến cửa, vậy thì...
Sau khi tan làm, Lưu Cầm dẫn Hàn Nhã Thanh rời khỏi công ty, Lưu Cầm đã đặt trước phòng bao ở Danh Tước, cũng đã hẹn tổng giám đốc Lý, tất cả mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng.
Lưu Cầm liếc nhìn Hàn Nhã Thanh ở sau cô không lên tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh đầy sự chế giễu, cô cả nhà họ Hàn quả nhiên là kẻ ngốc, cũng quá dễ lừa rồi.
Khi Dương Tầm Chiêu xong việc trở lại công ty thì Hàn Nhã Thanh đã rời khỏi rồi.
Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu hơi tối lại, cô không biết đợi anh về cùng sao?
Cho dù không đợi anh, ít nhất cũng nên gọi điện cho anh chứ, cô thì hay rồi, vậy mà không nói tiếng nào đã đi mất.
“Đi đâu rồi?” Dương Tầm Chiêu gọi điện cho Hàn Nhã Thanh, giọng nói có hơi u ám.
“Cùng đồng nghiệp đi bàn bạc dự án.” Nghe thấy giọng của anh, Hàn Nhã Thanh lông mày hơi nhướn lên.
“Bàn bạc dự án? Em bàn dự án gì?” Dương Tầm Chiêu lông mày hơi nhíu lại, cô hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên, caafn phải bàn bạc dự án gì chứ?
Cô không phải cố tình trốn anh đấy chứ?
“Cụ thể là dự án gì em không quá rõ, có điều là lãnh đạo công ty sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866141/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.