“Đường Lăng, chúng ta đã là anh em 29 năm rồi.” Dương Tâm Chiêu liếc nhanh mắt, lạnh lùng nhìn anh ta, câu nói có vẻ thờ ơ nhưng lại tràn đầy uy hiếp.
Anh và Đường Lăng lớn lên trong cùng một viện, hai người có mối quan hệ rất tốt, khi sinh ra đã là anh em, thực ra Đường Lăng chỉ lớn hơn anh vài tháng.
“Ừm, đủ lâu rồi” Đường Lăng phớt lờ những lời đe dọa của Dương Tâm Chiêu, cố tình hiểu sai ý của Dương Tâm Chiêu, khoé mày anh ta hơi nhướng lên, vẻ mặt có vẻ đã khó chịu hơn một chút, anh ta chậm rãi nói thêm: “Ai cũng mệt mỏi rồi phải không?”
Dương Tâm Chiêu: “...”
“Đường Lăng, mục đích của anh là gì?” Dương Tâm Chiêu biết Đường Lăng không phải loại người như vậy, cho nên Đường Lăng làm việc này hẳn là có mục đích khác.
“Có thể là mục đích gì chứ? Tôi không giống cậu, tôi chỉ thích cô bé Thanh, khi cô bé Thanh ấy quay về, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Đường Lăng cười như gió xuân.
Lời này là một câu hai nghĩa...
Dương Tâm Chiêu nghiêm khắc trừng mắt nhìn anh ta, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Nói chuyện? Nghĩ cũng hay thật. Thực sự coi anh như đã chết rồi sao?
Thấy Dương Tâm Chiêu tức tối rồi đi, Đường Lăng nhíu mày vui vẻ.
Có vẻ như chỉ cần liên quan đến Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu sẽ mất bình tĩnh.
Xin hỏi, sự bình tĩnh đa mưu của Dương Tâm Chiêu vừa nãy biến đi đâu mất rồi?
Anh ta đã quen biết với Dương Tâm Chiêu từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866129/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.