"Đúng vậy, là mua đồ cho trẻ con khoảng năm tuổi." Thạch căn cứ vào phán đoán của mình mà bổ sung thêm một câu.
Trẻ con gần năm tuổi? Trên mặt của Dương Tâm Chiêu có nhiều hơn mấy phân nghi hoặc, trẻ con gần năm tuổi, cô mua cho ai chứ?
Anh nhớ là lần trước anh cũng nhìn thấy cô ở trong khu quần áo của trẻ em, lúc đó bởi vì có chuyện gấp cho nên phải rời đi, mới không có mua.
Nhưng mà hiển nhiên là giờ phút này đến bây giờ vẫn không ai có thể cho anh đáp án, mà lúc này anh đang nghĩ đến một chuyện khác, lại không thể điều tra sâu thêm được.
Cúp điện thoại, sắc mặt của Dương Tâm Chiêu càng lạnh lùng hơn mấy phân, rất rõ ràng, không phải là Hàn Nhã Thanh đã phong tỏa tin tức.
Thật ra từ lúc Hàn Nhã Thanh bước xuống xe, chuyện đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, cho dù cô có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng nào phong tỏa hoàn toàn tất cả tin tức.
Lúc đó ở trung tâm thương mại có rất là nhiêu người có mặt, có thể đi khỏi bất cứ lúc nào, trong nửa tiếng đồng hồ, ra ra vào vào cũng không biết là bao nhiêu người.
Cho nên muốn hoàn toàn phong tỏa tin tức, làm đến nỗi bây giờ ngay cả một tấm hình cũng không được tiết lộ ra, chắc chắn phải là tiến hành phong tỏa ngay lập tức.
Cho nên, chắc chắn là người đã phong tỏa tin tức có mặt ở đó vào lúc ấy.
Nhưng nói thật thì cho dù lúc đó người đó có ở hiện trường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866125/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.