Nhưng mà cô lại không thể phản bán được, không dám phản bác, nếu như cô phản bác thì sẽ bị bại lộ.
Cho nên, lúc này cho dù là Hàn Nhã Thanh có tức giận cũng chỉ có thể hờn dỗi, đương nhiên Hàn Nhã Thanh cố gắng để cho tâm trạng của mình ổn định lại, tự nhủ với mình không nên xúc động, xúc động sẽ chỉ làm hỏng việc chứ không giải quyết được vấn đề."
"Hơn nữa chuyện này là do em gây ra, nếu như giải quyết thì cũng hẳn là do em nghĩ cách giải quyết." Nhưng mà ở thời điểm này, Dương Tâm Chiêu lại cố ý nói một câu như vậy.
"Làm sao lại là do em gây ra chứ?" Hàn Nhã Thanh sửng sốt nhìn về phía anh, hài mắt của cô chớp liên hồi.
Cho hỏi là da mặt anh phải dày như thế nào mới nói ra được lời nói như thế này, nếu như anh không hôn cô ở trước mặt của mọi người thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy sao?
"Là do em đã quyến rũ tôi." Dương Tâm Chiêu lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, vẫn là vẻ mặt vô tội như cũ, vẫn là giọng điệu ấm ức.
".." Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói này của anh, cơn tức giận vừa mới cố gắng đè xuống lại lập tức bốc lên một lần nữa, anh không ngừng lặp lại câu nói này khiến cho Hàn Nhã Thanh cảm thấy phát điên, lại không có cách nào duy trì sự tỉnh táo của bình thường, sau đó cô có chút xúc động mà thốt ra: "Anh dám đảm bảo lúc nãy ở trung tâm thương mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866123/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.