Hàn Nhã Thanh sửng sốt, trái tim mềm yếu run rẩy! Sao vậy? Cô lại động gì đến anh à?
Cô sợ là tiếp theo đây cô phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt hơn, thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc phải đối phó với
Hàn Nghiên Nghiên.
“Nghe nói tổng giám đốc Dương trước giờ kiêu ngạo phách lối, vô tâm vô tính, không ngờ lại lịch sự nho nhã, khiêm tốn lễ phép đến vậy” Ông cụ Hàn nhìn bóng dáng rời đi của Dương Tầm Chiêu, dường như vẫn còn chưa hết bàng hoàng, không khỏi thốt lên một câu như thế.
Hàn Nhã Thanh: “..."
Lịch sự nho nhã, khiêm tốn lễ phép, ông nội, ông có chắc là mình dùng đúng từ để miêu tả Dương Tầm Chiêu không vậy?
Hai câu miêu tả này có chút xíu gì liên quan đến Dương Tầm Chiêu sao?
Liệu cô có thể nói với ông nội là ông đã bị cái tên Dương Tầm Chiêu kia lừa rồi không?
Nghe thấy ông cụ Hàn nhận xét như vậy vê Dương Tâm Chiêu, tất cả mọi người đều như thể sét đánh ngang tai, những lời nhận xét nét của ông cụ Hàn hoàn toàn không phù hợp với cậu ba Dương trong truyền thuyết chút nào.
Tuy nhiên, thái độ vừa rồi của Dương Tầm Chiêu dành cho ông cụ Hàn quả thật rất được, có thể khiến cho cậu ba Dương lễ
phép gọi một tiếng ông Hàn là một điều điều hiếm thấy, sợ là chẳng có mấy người nhận được sự kính trọng ấy. Theo lí mà nói, cậu ba Dương cùng ông cụ hàn cũng không quen biết gì nhau, thậm chí là chẳng có mối liên quan gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866104/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.