Hàn Nhã Thanh có hơi sững sờ khi bắt gặp ánh mắt của anh, tại sao anh lại nhìn cô vào lúc này?
Bọn họ là ẩn hôn, ẩn hôn đó! Anh như vậy không sợ bị người khác nhìn ra cái gì sao?
Dương Tầm Chiêu nhìn bộ dạng của cô đương nhiên là có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng của cô, anh âm thầm hít sâu một hơi, cô sợ bị người ta biết mối quan hệ của bọn họ như vậy sao?
Anh không thể bị lộ ra như vậy sao?
Câu nói vốn chưa được nói xong của Dương Tầm Chiêu bị nuốt về lại, anh biết có một số chuyện không thể ép cô quá gắt gao được, với tính cách của cô nếu như anh ép quá gắt thì còn không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Dương Tầm Chiêu nhìn ly Coca bị hạ thuốc được Hàn Nhã Thanh trước đó bỏ trên quầy, đôi con người của anh khẽ híp lại: “Kêu người chuyên nghiệp đến đây kiểm tra cái ly Coca này đi.”
Dám hạ thuốc vợ của anh, quả đúng là tìm chết? Món nợ này anh há không thể tính toán đàng hoàng sao?
Anh vốn định xem Hàn Nhã Thanh sẽ tự giải quyết như thế nào, để anh cũng tiện phát ra hiện ra một sơ hở trong đó, tìm ra một chút chứng cứ.
Nhưng bây giờ nếu anh đã xuống đây rồi, thì món nợ này đương nhiên cũng nên do anh thay cô tính.
Lời của anh vừa thốt ra, sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên lập tức thay đổi, mà người nhân viên phục vụ hạ thuốc kia càng mềm
nhũn hai chân, suýt chút nữa đã ngã xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866101/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.