Ngay lúc này, điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên đổ chuông, là điện thoại liên lạc nội bộ của cô. Mỗi một chiếc điện thoại nội bộ của họ đều được Mộ Dung Tri đặc biệt xử lý, cho nên người ngoài căn bản không có cách nào gọi được.
Sắc mặt của Hàn Nhã Thanh hơi trâm xuống, cô không cần nhìn cũng biết cuộc điện thoại này là của ai.
Sắc mặt của Sở Bách Hà hơi thay đổi, vội vã cầm lấy điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh xem thử, trầm giọng nói: “Là
Chung Lam.”
Sở Bách Hà nhận điện thoại, sau đó ấn nút loa ngoài.
“Hàn Nhã Thanh, lấy được dữ liệu chưa? Phía trên đã giục mấy lần rồi, cũng đã hạ lệnh, tối nay là hạn cuối cùng, nếu tối nay cô không thể lấy được dữ liệu, hậu quả như thế nào cô cũng biết rồi đấy.”
“Phía trên? Phía trên nào vậy? Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của lão đại, còn mệnh lệnh của phía trên thì không đến lượt chúng tôi, cô đừng lấy phía trên ra để gây áp lực cho chúng tôi.” Sở Bách Hà vừa nghe thấy như vậy lập tức nổi giận, không chút khách khí phẫn nộ thẳng vào điện thoại.
“Sở Bách Hà, tôi không ngại nói cho cô biết, nếu tối nay Hàn Nhã Thanh không lấy được dữ liệu về, thì ngay đến cả lão đại
Đường cũng không bảo vệ nổi cô ta đâu. Hơn nữa, lão đại Đường đã đi thực hiện nhiệm vụ rồi, sợ rằng không có thời gian quan tâm chuyện này đâu.” Chung Lam nở nụ cười tùy ý: “Bây giờ là bảy giờ, trước mười hai giờ không lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866088/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.