Lời này của cô ta coi như là cung cấp một đầu mối rất quan trọng, chỉ là đầu mối này cậu ba Dương vừa rồi đã nghĩ đến.
Cậu năm Tào còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Dương Tâm Chiêu đưa mắt ra hiệu với anh ta, cậu năm Tào hơi ngẩn ra một lúc, sau đó hướng về phía Kiều Thiên Lý nói: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”
“Cậu cho người mời Dụ Vỹ Phàm tới cục cảnh sát một chuyến.” Sau khi Kiều Thiên Lý rời đi, Dương Tầm Chiêu đột nhiên tuôn ra một câu như vậy.
“Mời Dụ Vỹ Phàm tới cục cảnh sát? Theo em biết, Dụ Vỹ Phàm rất xảo quyệt, hơn nữa rất mạnh miệng, nếu anh ta không muốn nói, không ai có thể cạy miệng anh ta, huống chỉ chuyện này cũng không có khả năng tra khảo.” Cậu năm Tào nhất thời không hiểu được ý của anh.
“Nói hay không không quan trọng.” Kiều Thiên Lý đã rời đi, Dương Tầm Chiêu từ từ tháo mặt nạ xuống, đường nét góc cạnh rõ ràng không chê vào đâu được, giờ phút này, trên mặt anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng như bình thường, đôi mắt hờ hững.
“Hiểu rồi, em đi sắp xếp.” Cậu năm Tào lập tức hiểu ý anh.
Phòng ghi chép cục cảnh sát.
“Cậu Dụ, hôm nay mời cậu tới là muốn hỏi một chút chuyện, mong cậu Dụ phối hợp.” Thái độ của đội trưởng Lục rất khách sáo.
“Được, tôi nhất định biết gì nói đó, không che giấu điều gì, toàn lực phối hợp.” Khóe miệng Dụ Vỹ Phàm cong lên một nụ cười, vẻ mặt không thấy có gì khác thường, dường như là tới Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866079/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.