Chương trước
Chương sau
Dương Tâm Chiêu liếc mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua cô.
Mộng Nhược Đình lè lưỡi, nhanh chóng về phòng của mình.
“Mẹ đi tắm trước rồi ngủ cùng bé con nhé.” Một bên khác, Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi dùng sức ôm hôn Đường Vũ Kỳ, cuối cùng cô cũng có thể ngủ cùng bé con rồi.
“Vâng ạ.” Cuối cùng Đường Vũ Kỳ cũng yên tâm, nên gật đầu liên tục.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy, có lẽ lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì, nên cúp máy xong, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Thế nhưng, Hàn Nhã Thanh vừa vào phòng tắm, điện thoại cô lại vang lên.
Lúc nãy Hàn Nhã Thanh đang dỗ Vũ Kỳ ngủ, nên giảm âm lượng điện thoại xuống, giờ cô lại ở trong phòng tắm, cộng thêm
tiếng nước chảy, nên không nghe thấy chuông điện thoại.
Đường Vũ Kỳ chớp mắt nhìn về phía phòng tắm, rồi nhấn nút nghe máy.
“Hàn Nhã Thanh, em giỏi lắm.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói như hận không thể giết người của Dương Tâm Chiêu truyền tới rất rõ ràng.
Đường Vũ Kỳ nghe thấy giọng nói như hận không thể giết người của Dương Tầm Chiêu, thì chớp mắt, rồi lại chớp mắtmiệng
mếu máo, người này thật hung dữ. Bé biết, người này là chồng mẹ.
“Hàn Nhã Thanh, một tiếng sau, nếu tôi không nhìn thấy bóng dáng cô trong nhà, vậy thì cô tự gánh chịu hậu quả đi.” Dương
Tàm Chiêu không nghe thấy tiếng cô đáp, mà giờ anh cũng không muốn nghe thấy cô nói gì cả, nên dứt khoát lên tiếng uy hiếp. Miệng bạn nhỏ Vũ Kỳ lại mếu máo, định cướp mẹ bé đi nữa sao, thật quá đáng, còn hung dữ như thế, hừ.
Đường Vũ Kỳ dứt khoát cúp máy, bé ngẫm nghĩ một lát, rồi xóa lịch sử cuộc gọi lúc nãy, sau đó tắt nguồn điện thoại của Hàn
Nhã Thanh.
Ai bảo chú hung dữ, ai bảo chú muốn cướp mẹ cháu.
Bé tắt nguồn điện thoại của mẹ rồi đó, để xem chú tìm mẹ thế nào.
Dương Tầm Chiêu thấy cuộc gọi đã bị ngắt thì sửng sốt hai giây, rồi ánh mắt bùng lên lửa giận, Hàn Nhã Thanh thế mà cúp
điện thoại anh?
Anh thầm hít sâu một hơi, rồi gọi tới lần nữa.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Giờ Dương Tâm Chiêu thật sự có một kích động muốn giết người, cô không chỉ cúp điện thoại của anh, mà còn tắt nguồn nữa.
Được, rất tốt. Mà lúc này, khi cúp máy xong, bé con nào đó chuyên bẫy mẹ, ngẫm nghĩ một lát, rồi vội vàng chạy tới phòng anh trai mình.
“Anh ơi, lúc nãy có người gọi cho mẹ, còn rất hung dữ nữa.” Đường Vũ Kỳ bĩu môi, rất bất mãn đi tố cáo anh trai nhà mình.
“Là ai thế?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo tuyệt đối không cho phép người khác hung dữ với mẹ.
“Hình như là chồng mẹ đó.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không hề giấu giếm vấn đề này, vì bé hiểu rõ anh mình à.
Mắt Đường Minh Hạo lóe lên, chồng mẹ hung dữ với mẹ ư?
“Vậy chú ấy nói những gì?” Lúc hỏi câu này, giọng nói bạn nhỏ Đường Minh Hạo hơi lạnh lẽo.
“Em không nghe rõ chú ấy nói gì, nhưng chú ấy rất hung dữ, rất dọa người, còn dám hung dữ, uy hiếp với mẹ như thế, thật quá đáng mà.” Vẻ mặt bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hiện lên sự tức giận rất rõ.
“Ừm, rất quá đáng.” Đường Minh Hạo gật đầu, đã hung dữ còn uy hiếp mẹ, thật quá đáng.
“Nên em cúp máy luôn.” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, vẻ mặt rất đắc ý.
“Ừm, em cúp máy là đúng.” Đường Minh Hạo cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu, khen ngợi hành động của em gái.
Dám hung dữ với mẹ, cúp điện thoại của chú là nhẹ đấy.
“Anh à, chú ấy hung dữ như vậy, ngộ nhỡ chú ấy lại gọi tới làm mẹ khóc thì sao ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhíu mày, dường như hơi lo lắng và phiền não.
Đường Minh Hạo sửng sốt, rồi nhìn cô bé, ánh mắt hơi lóe lên: “Cho nên?”
Cậu bé luôn cảm thấy em gái mình vẫn chưa nói hết câu này, có lẽ vẫn còn vế sau nữa.
“Nên em tắt nguồn điện thoại của mẹ luôn, anh à, anh nói xem em làm có đúng không?” Đường Vũ Kỳ nhìn cậu bé, dáng vẻ
giống hệt một em bé ngoan ngoãn đang đợi khen thưởng.
“Ừm, đúng.” Đường Minh Hạo gật đầu, dám hung dữ với mẹ, còn uy hiếp mẹ nữa, quả thật không thể tha thứ được.
“Dạ, nếu anh đã nói đúng, vậy thì không còn vấn đề gì nữa.” Đường Vũ Kỳ mỉm cười ngọt ngào.
Đường Minh Hạo sửng sốt nhìn em gái mình, con bé này vòng vo nhiêu như vậy, hóa ra đây mới là trọng điểm đúng không, rõ ràng nó đã tắt nguồn điện thoại của mẹ rồi, còn hỏi mình có làm đúng không, chẳng phải là muốn kéo cậu xuống nước à.
Ngộ nhỡ mẹ tức giận, nó sẽ kéo cậu chịu tội thay nó. Xem ra, cậu thật sự xem thường cô em gái này rồi.
“Anh ơi, vậy em về phòng trước đây.” Đường Vũ Kỳ đã đạt được mục đích rồi, nên rất hài lòng, nhảy nhót quay vê phòng.
Đường Minh Hạo nhìn bóng lưng của em gái, khóe miệng khẽ cong lên, vậy mà mình lại bị cô em gái luôn cho là ngây thơ ngốc nghếch này tính kế!
Có điều, cậu không bảo vệ em gái mình thì ai bảo vệ đây.
Một bên khác, Dương Tâm Chiêu không gọi được cho Hàn Nhã Thanh, sắc mặt ngày càng u ám, lạnh lẽo hơn, nhưng điện thoại không liên lạc được, anh lại không biết đi đâu để tìm cô.
Dương Tầm Chiêu ngẫm nghĩ, cô không về đây, có khi nào cô về nhà họ Hàn không?
Anh tìm số điện thoại của nhà họ Hàn, rồi gọi thẳng qua đó.
“A lô, xin hỏi anh muốn tìm ai?” Là người giúp việc nghe điện thoại.
Dương Tầm Chiêu chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe thấy một giọng nói vang lên ở đầu bên kia.
“Ba à, là Thanh Thanh khiếu cáo Nghiên Nghiên, cảnh sát nói rồi, nếu Thanh Thanh không rút đơn kiện, bọn họ sẽ không thả
Nghiên Nghiên ra, ba có thể bảo Thanh Thanh về đây, để con bé nói với cảnh sát, thả Nghiên Nghiên ra được không?” Ngày đó Hàn Nghiên Nghiên vu cáo Hàn Nhã Thanh, là bị cậu năm Tần đưa thẳng đi, nên Hàn Trung Dung có nhờ vả nhiều mối quan hệ, cũng không có cách nào cứu cô ta ra được.
“Ba à, Nhã Thanh là con gái, mà suốt ngày không về nhà như thế thì hư hỏng hết sức mà.” Hàn Trung Dung lại bổ sung thêm
một câu, câu nói hơi có ý bôi nhọ Hàn Nhã Thanh.
“Nếu Nghiên Nghiên không hại Thanh Thanh, con bé sẽ tố cáo nó à? Đây là do nó gieo gió gặt bão thôi, Thanh Thanh không về nhà, đương nhiên là có lý do khiến nó không muốn về đây, Thanh Thanh đã lớn như thế rồi, làm chuyện gì cũng tự có chừng mực, ba cần gì phải lo lắng chứ.” Nhưng ông cụ Hàn là người thông minh cỡ nào, sao có thể không hiểu rõ tâm tư Hàn Trung Dung chứ.
Dương Tầm Chiêu khẽ híp mắt, xem ra anh không cân hỏi nữa, Hàn Nhã Thanh không về nhà lớn nhà họ Hàn rồi.
Dương Tâm Chiêu dứt khoát cúp máy. Nhưng cô không vê nhà họ Hàn thì đi đâu chứ?
Mặc dù hai người đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng trước giờ anh chưa từng hạn chế sự tự do của cô.
Có phải anh quá dung túng cô rồi không? Anh có nên đặt thiết bị theo dõi lên người cô không, cho dù cô đi đến đâu, anh cũng có thể tìm thấy cô. Nhưng giờ anh biết đi đâu tìm cô đây?
“Cậu điều tra xem Hàn Nhã Thanh có căn nhà nào khác ở thành phố A này không?” Dương Tâm Chiêu nhanh chóng gọi tới một dãy số.
Vì trước giờ anh chưa từng có ý định hạn chế sự tự do của cô, cô không nói, anh cũng không hỏi, giờ anh mới nhận ra, anh thật sự biết rất ít chuyện liên quan đến cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.