Dương Tâm Chiêu liếc mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua cô.
Mộng Nhược Đình lè lưỡi, nhanh chóng về phòng của mình.
“Mẹ đi tắm trước rồi ngủ cùng bé con nhé.” Một bên khác, Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi dùng sức ôm hôn Đường Vũ Kỳ, cuối cùng cô cũng có thể ngủ cùng bé con rồi.
“Vâng ạ.” Cuối cùng Đường Vũ Kỳ cũng yên tâm, nên gật đầu liên tục.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy, có lẽ lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì, nên cúp máy xong, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Thế nhưng, Hàn Nhã Thanh vừa vào phòng tắm, điện thoại cô lại vang lên.
Lúc nãy Hàn Nhã Thanh đang dỗ Vũ Kỳ ngủ, nên giảm âm lượng điện thoại xuống, giờ cô lại ở trong phòng tắm, cộng thêm
tiếng nước chảy, nên không nghe thấy chuông điện thoại.
Đường Vũ Kỳ chớp mắt nhìn về phía phòng tắm, rồi nhấn nút nghe máy.
“Hàn Nhã Thanh, em giỏi lắm.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói như hận không thể giết người của Dương Tâm Chiêu truyền tới rất rõ ràng.
Đường Vũ Kỳ nghe thấy giọng nói như hận không thể giết người của Dương Tầm Chiêu, thì chớp mắt, rồi lại chớp mắtmiệng
mếu máo, người này thật hung dữ. Bé biết, người này là chồng mẹ.
“Hàn Nhã Thanh, một tiếng sau, nếu tôi không nhìn thấy bóng dáng cô trong nhà, vậy thì cô tự gánh chịu hậu quả đi.” Dương
Tàm Chiêu không nghe thấy tiếng cô đáp, mà giờ anh cũng không muốn nghe thấy cô nói gì cả, nên dứt khoát lên tiếng uy hiếp. Miệng bạn nhỏ Vũ Kỳ lại mếu máo, định cướp mẹ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866064/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.