Chương trước
Chương sau
Có lẽ anh hẳn nên phải điều tra kỹ càng thêm tình huống ở thành phố A, nói không chừng có thể phát hiện ra gì đó.
Cậu ba Dương dựa theo vị trí của cậu cả Đường mà tìm được một nông viện, một khu phức hợp không lớn, rất yên tĩnh.
Ở ngoài sân không có người, rất yên tĩnh, Dương Tầm Chiêu trực tiếp đi vào phòng, trong phòng khách có một người bảo vệ
đã dẫn cậu ba Dương vào trong một phòng ngủ.
Ở trong phòng ngủ, Đường Lăng đang đứng trước giường, ở trên giường có một người già đang nằm.
"Đến, đến đây xem ông cụ Bình đi, lúc còn bé thì cậu thường đến nhà của ông cụ Bình chơi." Đường Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, giọng nói rõ ràng có chút kìm nén, loại kìm nén kia lại mang theo đau xót.
Lúc này Dương Tầm Chiêu mới thấy rõ ông già ở trên giường, ông già tóc bạc trắng, gầy trơ cả xương, nhưng mà sắc mặt thì
rất sáng sủa.
"Ông Bình, Tiểu Chiêu Tử đã đến thăm ông rồi đây." Đường Lăng đi đến phía trước gần ông cụ, cất cao giọng gọi một tiếng.
"Ông Bình." Dương Tầm Chiêu trầm thấp gọi một tiếng, anh nhớ ông cụ Bình, khi còn bé thì anh thường xuyên đến nhà của ông cụ Bình chơi.
Ông lão không có con cái, chỉ cô độc một mình, nhưng mà lúc ấy uy nghiệm lại cực kỳ cao.
Dương Tầm Chiêu còn nhớ rõ chuyện năm đó của mẹ mình, ông cụ Bình đã từng ra mặt.
Năm đó anh mới chỉ có bảy tuổi, anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh biết năm đó ông cụ Dương tàn nhẫn đến nỗi muốn giết chết mẹ. Sau đó Kiều Thiên Lý dẫn ông cụ Bình tới, sau đó ông cụ Bình đã nói chuyện với ông cụ Dương ở trong phòng thật lâu, thật lâu, lần đó ông cụ Dương mới buông tha cho mẹ.
Nhưng mà sau đó mẹ vẫn đi khỏi, ngày mà mẹ rời đi chính là ngày mùa đông rất lạnh, rất lạnh, một mình anh đứng ở trong đất tuyết, toàn thân đều lạnh lẽo, anh đứng đó suốt cả một đêm. Buổi tối hôm đó không biết tại sao anh lại đến hồ, hồ băng mỏng cũng không thể gánh chịu được trọng lượng của anh, nếu như không phải lúc đó Kiều Thiên Lý phát hiện ra anh thì có lẽ anh đã chết đuối rồi.
Ông cụ Dương không hề đề cập đến chuyện năm đó, sau khi mẹ rời khỏi thì ba đều tránh né không gặp tất cả mọi người, bao gồm cả anh.
Anh không hiểu lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho bọn họ phải đối xử với mẹ của anh như vậy, sau đó anh đi tìm ông cụ Bình muốn hỏi được một chút tình huống, nhưng mà lúc đó ông cụ Bình đã ra nước ngoài rồi.
Sau đó thì cuối cùng anh cũng chưa từng gặp ông cụ Bình nữa.
Ông già chậm rãi mở mắt ra, rõ ràng chỉ là một động tác mở mắt mà giờ phút này nhìn thấy lại cảm giác rất khó khăn.
Trong nháy mắt mà ông già mở mắt ra, ánh mắt rất ảm đạm, có vẻ không có ánh sáng không có hồn, chỉ là tròng mắt của ông ta chuyển động nhìn về phía Dương Tầm Chiêu đi tới đứng ở trước giường của mình thì con ngươi đột nhiên lại sáng ngời.
Nhưng mà tia sáng kia chỉ vụt qua trong một cái chớp mắt, sau đó lại mất đi, đôi mắt của ông già lại ảm đạm một lần nữa.
Cảm giác như ông lão vừa mới dùng hết tất cả sức lực để có chút ánh sáng kia, bệnh đã nguy kịch hẳn cũng không có sức để chống đỡ quá lâu. Đôi môi của ông lão giật giật, dường như là đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra được một chữ gì, giờ phút này ông lão mở to mắt ra cũng rất tốn sức, càng không có sức để nói chuyện.
Ông lão lại chậm rãi nhắm mắt lại một lần nữa.
Dương Tầm Chiêu cũng nhìn ra tình huống của ông cụ Bình, trái tim của anh hơi chùng xuống, tuy là muốn hỏi một số chuyện, nhưng giờ phút này cũng hỏi không ra.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài rồi lại nói." Trong đôi mắt của Đường Lăng lướt qua vẻ nặng nề, bác sĩ nói ông cụ Bình cũng chỉ còn lại thời gian một hai ngày.
Vẻ mặt của Dương Tầm Chiêu cũng nặng nề nhiều thêm mấy phần, nhìn ông cụ Bình một lần nữa rồi sau đó đi ra khỏi phòng với Đường Lăng.
"Cậu vội vàng chạy đến tìm tôi là có chuyện gì quan trọng à?”" Đi ra khỏi phòng, Đường Lăng chuyển ánh mắt qua nhìn cậu ba Dương một chút, lời nói nghe giống như rất lạnh nhạt, nhưng dường như chúng lại có hàng ngàn tâng ý nghĩa bí ẩn.
Chỉ một câu nói này, Dương Tầm Chiêu liên hiểu Đường Lăng đã biết hết tất cả.
Đúng, chưa từng có chuyện gì có thể giấu được Đường Lăng anh cả.
Vẫn là một câu nói kia, cậu ba Dương cũng biết rõ anh không thể hỏi ra đáp án mà anh mong muốn từ trong miệng của Đường Lăng như cũ.
Cho nên giờ phút này Dương Tầm Chiêu cũng không hỏi cái gì cả, bởi vì anh biết có hỏi còn không bằng như không hỏi.
"Tình huống của ông Bình là như thế nào vậy?" Dương Tầm Chiêu nhớ đến tình huống của ông cụ Bình, xem ra có vẻ như không tốt cho lắm.
Lông mày của Đường Lăng hơi nhướng lên, điều này cũng không quá bất ngờ, chỉ là lúc nhắc đến ông cụ Bình thì vẻ mặt của
Đường Lăng lại ảm đạm: "Thời gian không còn nhiều lắm, có khả năng qua không nổi buổi tối hôm nay."
Dương Tầm Chiêu đã nghĩ tình huống của ông cụ Bình có lẽ không ổn, nhưng cũng không ngờ là lại nghiêm trọng như vậy, trong lúc nhất thời cũng không nói gì thêm.
Dương Tầm Chiêu cũng không vội vã rời đi, mặc dù là hiện giờ ông cụ Bình đã không thể nói chuyện được, thậm chí có khả
năng không thể mở mắt ra, nhưng mà anh vẫn muốn ở lại bên cạnh ông lão.
Khi Dương Tầm Chiêu về đến nhà thì đã hơn ba giờ sáng.
Dương Tầm Chiêu nhìn cửa phòng của Hàn Nhã Thanh một chút, anh biết là cô đã sớm về nhà rồi, anh cũng biết rằng bây giờ chắc chắn cô đã ngủ rồi, chuyện ngày hôm nay khiến tâm trạng của anh có chút uể oải, anh trực tiếp trở vê phòng của mình.
Ngày hôm sau, từ lúc sáng sớm thì Hàn Nhã Thanh đã thức dậy rồi, bởi vì cô đã hẹn đến công ty với ông cụ Hàn, lúc cô đi ra
khỏi phòng thì nhìn thấy cửa phòng của Dương Tầm Chiêu đóng chặt lại, trong phòng của anh rất yên tĩnh, không có chút động tĩnh gì, hiển nhiên vẫn chưa thức dậy.
Tối ngày hôm qua lúc anh về nhà thì thật ra Hàn Nhã Thanh cũng đã biết, cô vốn muốn nói một tiếng với Dương Tâm Chiêu, nhưng mà nghĩ lại tối ngày hôm qua anh về nhà muộn như vậy chắc chắn là chưa nghỉ ngơi tốt, cô sợ quấy rây đến anh.
Cho nên, cô để lại cho anh một tờ giấy rồi đi đến Hàn thị.
Tình huống hiện tại của Hàn thị so với trong tưởng tượng thì càng thê thảm hơn, Thanh Duy không những đào mất nhà thiết kế của Hàn thị mà còn cướp đi khách hàng hợp tác với Hàn thị, thậm chí còn thu mua không ít cổ phần của Hàn thị.
Ông cụ Hàn vẫn luôn biết chuyện Thanh Duy thu mua cổ phần của Hàn thị, nhưng mà dựa vào tình huống hiện tại của Hàn thị thì ông ấy căn bản cũng không thể ngăn cản được.
Cho nên trước đó ông mới nóng lòng muốn bán Hàn thị, nhưng mà ông tuyệt đối sẽ không bán Hàn thị cho Thanh Duy.
Trong tay của ông cụ Hàn có 35% cổ phân của Hàn thị, trong tay của Hàn Trung Dung có 12%, trong tay của Hàn Nghiên Nghiên có 5%, tổng cộng lại có 52%.
Cho nên, liên quan đến chuyện xử lý Hàn thị thì người nhà họ Hàn vẫn có quyên quyết định.
Nhưng mà ông cụ Hàn không biết được Hàn Trung Dung vì muốn cứu Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên cho nên đã bán 12% cổ phần trong tay của ông ta và 5% cổ phần ở trong tay của Hàn Nghiên Nghiên cho tập đoàn Thanh Duy.
Mấy ngày nay Hàn Trung Dung vẫn luôn không có ở nhà, cho nên ông cụ Hàn vẫn chưa hề biết được chuyện này.
Lúc mà Hàn Nhã Thanh đến Hàn thị thì ông cụ Hàn đã đến rồi, đang đứng ở dưới lâu của tập đoàn Hàn thị chờ cô.
Tối ngày hôm qua Hàn Nhã Thanh không có vê nhà, nhưng mà cô đã gọi điện thoại cho ông cụ Hàn, cô nói với ông cụ Hàn rằng cô ở nhà của Hứa Dinh Dinh, cuộc điện thoại là do Hàn Nhã Thanh gọi ở nhà của Hứa Dinh Dinh, lúc ấy Hứa Dinh Dinh cũng đã nói chuyện với ông cụ Hàn, cho nên ông cụ Hàn cũng không hỏi thêm gì.
Trước đó ông cụ Hàn đã thông báo với quản lý cấp cao của Hàn thị tổ chức cuộc họp, cho nên ông dẫn theo Hàn Nhã Thanh trực tiếp đi vào phòng họp.
- ------
Úm ba la mở ra món quà. Mỗi ngày 10 chương nha mn.
Nhớ... Quảng cáo nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.