Chương trước
Chương sau
Hàn Nhã Thanh giật mình, anh? Anh sẽ không phát hiện đấy chứ? Rõ ràng cậu năm nhà họ Tào cầm trong tay chơi nửa ngày cũng không phát hiện, anh còn chưa sờ, làm sao có thể phát hiện?
Tất nhiên, Hàn Nhã Thanh biết rằng cậu năm nhà họ Tào vốn không nghĩ tới chuyện cô đang nói dối, hơn nữa thật ra lúc đó cậu năm nhà họ Tào cũng không có nhiều thời gian để nhìn kĩ càng, lúc đó, cô cố ý dời đi sự chú ý của cậu năm nhà họ Tào.
"Thật ra, đó không phải là máy quay thu nhỏ gì đâu, đây chỉ là một cái nút trên túi của em, thoạt trông như máy quay thôi mà, vừa nãy là em lừa họ đó." Hàn Nhã Thanh thấy anh nghi ngờ, biết không lừa được, thế nên nói thật.
Cái này cũng không có gì để giấu cả, cô vẫn hiểu đạo lí thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Có vẻ như Dương Tâm Chiêu không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, ánh mắt lóe lên nhìn cô, sắc mặt cũng dịu đi một chút.
Coi như cô thức thời, nếu cô còn dám nói dối trước mặt anh, để xem anh xử cô thế nào.
Nghĩ đến chuyện máy quay rõ ràng là giả, nhưng lúc nãy cô vẫn kiên định không để lộ chút khác thường nào, Dương Tâm Chiêu híp mắt lại, bản lĩnh ngụy trang của người phụ nữ thật sự lợi hại.
Lúc đó có nhiều người như thế, cô không hề chột dạ chút nào, hơn nữa cô còn lừa luôn cả Cục trưởng Cục công an!
Bây giờ anh càng chắc chắn, cô chính là người phụ nữ năm năm trước.
Chỉ là, vẫn thiếu một ít chứng cứ để cô thừa nhận, nhưng anh tin, không lâu sau, anh sẽ tìm ra chứng cứ, đến lúc đó, cô không thừa nhận cũng không được.
"Đúng là tiểu hồ ly." Dương Tâm Chiêu nhìn cô, lời nói này rõ ràng có ý ám chỉ.
Môi Hàn Nhã Thanh cong nhẹ, gì chứ, mắng cô là hồ ly, anh ta mới là hồ ly.
Anh ta chắc chắn là loại hồ ly ngàn năm!
Nhưng mà lời này Hàn Nhã Thanh chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không nói ra.
"Sao? Trong lòng âm thầm mắng tôi à?” Dương Tâm Chiêu đột nhiên tới gần, lúc này, mặt anh sắp dán vào mặt cô, hơi thở ấm áp kèm chút ẩm ướt của anh phả vào mặt cô, thân mật như thế, mập mờ như hế: “Mắng tôi gì đấy? Hả?”
"Chồng em đẹp trai phóng khoáng, thông minh tột cùng, em quỳ lạy còn kịp, sao lại mắng anh chứ..." Không biết là vì anh lại gần quá, hay là chột dạ, Hàn Nhã Thanh hơi khẩn trương, người theo bản năng lùi ra sau, nói ra lời này rõ ràng không phải là lời nói thật.
Dương Tầm Chiêu tất nhiên không tin cô, lời nói qua loa lấy lệ này của cô anh còn chẳng thèm nghe lọt: “Nhớ giấu kĩ cái đuôi hồ ly của em, nếu bị tôi bắt được, hậu quả tự gánh..."
Hàn Nhã Thanh run nhẹ, anh nói lời này là có ý gì đây?
Chẳng lẽ anh biết gì sao?
Kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống đã chứng minh anh cũng không phải là người đàn ông năm năm trước, lẽ ra cô cũng không sợ anh phát hiện gì, nhưng không biết vì sao, bây giờ cô cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Rõ ràng cô không làm gì, sao lại chột dạ thế chớ? Đúng là lạ ghê!
Dương Tầm Chiêu thấy cô như thế, môi hơi cong: “Sao thế? Chột dạ à? Hay là nói thật đi? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng..."
"Thẳng thắn gì?" Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đè nén cảm giác hãi hùng khiếp vía đó đi, khó hiểu nhìn anh.
Anh bảo cô thẳng thắn cái gì vậy? Giữa cô và anh trừ hợp đồng kết hôn ra, hình như cũng không còn gì khác chứ nhỉ?
Dương Tâm Chiêu thấy cô lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội, cảm thấy hơi thở như bị ngăn lại ở lồng ***, không thể lên trên, không thể đi xuống, anh cúi đầu, dùng sức cắn lên dái tai cô: “Sao tôi lại muốn cắn chết em thế này chứ?”
Hàn Nhã Thanh khẽ đảo mắt, nhìn anh, sắc mặt càng vô tội, càng mờ mịt, cô đắc tội anh ở điểm nào thế? Lại làm anh muốn
cắn chết cô?
Cậu ba Dương không chỉ buồn bực trong lòng, mà *** cũng bắt đầu đau đớn, anh thật sự muốn mạnh mẽ căn cô mấy cái.
Nhưng mà cậu ba Dương nghĩ thì nghĩ thế đó, cuối cùng vẫn không nỡ cắn, thế nên chỉ cảm thấy càng buôn râu hơn, anh cảm thấy anh cưới cô về là để làm anh tức giận.
Về biệt thự, Hàn Nhã Thanh tự nhiên về phòng của cô, nhưng mà Dương Tâm Chiêu cũng đi theo cô vào phòng.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đôi mắt liếc nhẹ: “Đây là phòng em”
Ý đuổi khách của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng.
Cô không có thói quen ngủ chung giường chung phòng với người khác, chung giường chung phòng với anh, cô sẽ không có chút riêng tư nào.
Hơn nữa, ngày nào hai người họ cũng ngủ cùng giường, lỡ như lau súng cướp cò thì làm sao?
Tuy rằng bây giờ cô đóng giả thành một dáng vẻ xấu xí, nhưng vóc dáng cô đẹp, đàn chị từng nói, dáng người của cô trời sinh để dụ dỗ người phạm tội.
Dù rằng cô biết cậu ba nhà họ Dương cũng không phải loại bụng đói ăn quàng.
Nhưng tắt đèn rồi, không nhìn thấy mặt, lúc ngủ anh còn ôm cô, thế nên có vài việc rất khó nói...
Thế nên, cô kiên quyết không thể để anh ngủ ở phòng cô nữa.
Trong hợp đồng của hai người họ cũng viết rằng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, không cố ép đối phương làm bất cứ việc gì.
Cậu ba Dương đã buồn bực rồi, cả đường luôn nhịn, bây giờ nghe cô trực tiếp đuổi anh, tức giận đến mức muốn bóp chết cô: “Đây là nhà tôi.
Đây là nhà anh, cô là người của anh, sao anh lại không ở đây được?
"Vậy em dọn về nhà họ Hàn ở." Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh lóe lên, cô nghĩ, nếu anh thật sự vô lý như thế, cứ ép sát từng bước, cô có nên chọn một vài cách khác hay không.
Cô phát hiện người này không hề làm theo lẽ thường, có vẻ như hợp đồng kết hôn của hai người họ càng ngày càng mất khống chế rồi.
"Được, vậy tôi cũng theo em dọn đến nhà họ Hàn ở, tôi nghĩ chắc ông cụ Hàn chào đón tôi lắm." Cậu ba Dương nhìn cô, đột nhiên cười, ngày đó anh nghe rõ cuộc nói chuyện giữa cô và ông cụ Hàn, vì thế, anh biết rõ ông cụ Hàn hoan nghênh anh nhiều thế nào.
Nghe được lời nói của anh, Hàn Nhã Thanh giật mình, cô biết anh nói đúng sự thật, ông nội dù cho phải đập nồi bán sắt cũng muốn cô gả cho Dương Tâm Chiêu.
Nhưng mà, trên mặt Hàn Nhã Thanh cũng không để lộ chút khác thường nào.
"Anh chắc chắn ông nội em sẽ chào đón anh sao? Chứ không phải là đánh đuổi anh ra?" Tuy trong lòng Hàn Nhã Thanh chột dạ, nhưng nói câu này vẫn rất có sức mạnh, cô biết thái độ của ông nội đối với Dương Tâm Chiêu, nhưng cô cho rằng Dương Tâm Chiêu không biết.
"Nếu không thì, chúng ta thử xem." Dương Tầm Chiêu nhìn cô, môi liên tục cong lên, sắc mặt rất tự tin, vênh váo.
Hàn Nhã Thanh: “..."
Thử? Thử cái đầu anh ấy?
Với thái độ của ông nội đối với Dương Tâm Chiêu, cô dám thử à?
Tất nhiên là không dám!!
Nhưng mà, sao anh lại dám chắc ông nội nhất định rất chào đón anh? Người này tự luyến quá!
"Chồng à, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?" Hàn Nhã Thanh thấy không cứng rắn được, bèn quyết định mềm dẻo, Hàn đại nữ thân cô trước giờ vẫn co được, dãn được.
"Hử?" Dương Tâm Chiêu hơi nhướng mày, nhìn cô, muốn biết cô đang định làm cái quái quỷ gì.
Tất nhiên, cậu ba Dương cũng quyết định rồi, dù cô có chơi trò gì, anh cũng sẽ không mắc lừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.