Chương trước
Chương sau
Sau khi Dương Bạc Vệ bị thương ở chân, không hề đi ra ngoài, Lý Nguyên rời khỏi nhà họ Dạ. Lý Nguyên bây giờ là tài xế của nhà họ Liên nghe nói hôm nay cậu Liên sẽ tổ chức tiệc gì đó ở Danh Tước, cho nên Lý Nguyên sẽ xuất hiện ở đó.
Lúc Hàn Nhã Thanh đến, vẫn chưa có ai, cô đến quá sớm. Cô chọn một nơi hẻo lánh không ai nhìn thấy mà ngồi xuống, nhờ vậy, có thể quan sát được từng người bước vào.
Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt bước vào phòng bao, tiệc của cậu Liên, người đến đương nhiên không ít.
Cậu Liên cũng đến, nhưng Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy Lý Nguyên.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, Lý Nguyên chưa tới ư? Hay là Lý Nguyên không vào phòng bao? Dù sao anh ta cũng chỉ là tài xế, không vào theo cũng phải.
Hàn Nhã Thanh quyết định đợi một lát nữa, nếu Lý Nguyên vẫn không xuất hiện, cô phải đi ra ngoài xem.
Chỉ là, đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy một người mà cô không muốn thấy nhất - Hàn Nghiên Nghiên. Ấy thế mà Hàn Nghiên Nghiên còn đi về phía cô.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Hàn Nghiên Nghiên tinh mắt, sau khi đi tới thì nhận ra Hàn Nhã Thanh, nhịn không được lên tiếng gọi.
Hàn Nhã Thanh chỉ liếc nhìn cô ta, không nói gì, thật sự lười đôi co với cô ta.
“Chị, đây là địa bàn của cậu Liên, chị vào bằng cách nào vậy?” Hàn Nghiên Nghiên cũng không định buông tha Hàn Nhã Thanh, mỗi giây mỗi phút cô ta đều muốn khiến Hàn Nhã Thanh nhục nhã.
Cô ta biết Hàn Nhã Thanh vừa về nước, không quen biết nhiều, tiệc của cậu Liên, Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ không được mời.
“Giống cô đấy, trà trộn vào.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.
Cô không quan tâm mình làm sao mà vào được đây, nhưng cô biết Hàn Nghiên Nghiên từ trước đến nay để ý nhất là những thứ này.
Lời này của cô đâm vào chỗ đau của Hàn Nghiên Nghiên, buổi tiệc tối nay Hàn Nghiên Nghiên vốn là nhờ cậy sự giúp đỡ của bạn bè nên mới trà trộn vào đây được.
Sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hung ác, chỉ hận không thể trực tiếp xé Hàn Nhã Thanh ra. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh giờ phút này, trong lòng cô ta thậm chí có hơi sợ hãi.
Nhớ đến lần trước mẹ mình chịu thiệt thòi dưới tay Hàn Nhã Thanh, hiện giờ mẹ vẫn còn đang ở đồn cảnh sát chưa ra được, cho nên Hàn Nghiên Nghiên không dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Có điều, cô ta cũng không cần gấp gáp, nếu tối nay Hàn Nhã Thanh đã xuất hiện ở buổi tiệc, cô ta có rất nhiều cách để dạy dỗ Hàn Nhã Thanh.
Hôm nay, cô ta muốn báo thù cho mẹ mình, cô ta muốn Hàn Nhã Thanh thân bại danh liệt!
Nhìn thái độ này của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nghiên Nghiên cũng không giả bộ khách sáo, xoay người đi.
Chỉ là không lâu sau, lúc một người phục vụ đi ngang qua người Hàn Nhã Thanh, cơ thể chợt nghiêng, ly rượu đột nhiên ngã về phía Hàn Nhã Thanh.
Người nhân viên kia nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đã dựng ly rượu lên, nhưng vẫn đổ lên người Hàn Nhã Thanh một ít.
“Xin lỗi, xin lôi” Người phục vụ liên tục xin lỗi, ngồi xổm xuống lau giúp Hàn Nhã Thanh.
Mà bên kia, một người phụ nữ nhanh chóng mở túi của Hàn Nhã Thanh ra, đem một vật gì đó bỏ vào trong túi của Hàn Nhã Thanh.
Người phục vụ lau quần áo giúp Hàn Nhã Thanh, không ngừng xin lỗi, nhưng ngoại trừ xin lỗi cũng không tỏ vẻ gì khác.
“Không sao, cô làm việc tiếp đi." Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cô ta, mắt hơi trầm xuống.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phục vụ nghe cô nói vậy, lập tức đứng dậy rời đi.
Người phục vụ đi khỏi, mắt Hàn Nhã Thanh xoay chuyển, nhìn cái túi bên cạnh mình, khóe môi lập tức cong lên. Không tôi, diễn một màn rất hay, chỉ là, với chút thủ đoạn cỏn con này mà muốn qua mặt cô? Đúng là buồn cười.
Có điều Hàn Nhã Thanh cũng không lộ vẻ gì khác thường, giả vờ như không phát hiện cái gì, vẫn ngồi im lặng như trước.
“Chính là cô ta, là cô ta trộm dây chuyền của tôi, các anh mau bắt cô ta lại.” Năm phút sau, hai người phụ nữ dẫn theo vài bảo vệ lao thẳng đến trước mắt Hàn Nhã Thanh.
Chỗ Hàn Nhã Thanh ngồi khá khuất, đèn trong phòng bao lại hơi tối, vốn không ai chú ý tới cô, nhưng giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Hàn Nhã Thanh.
Không biết là ai, đột nhiên điều chỉnh ánh sáng cho ngọn đèn chiếu thẳng xuống Hàn Nhã Thanh, lập tức sáng bừng cả khuôn mặt Hàn Nhã Thanh.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên một cái, hổ không phát uy, thì coi cô như con mèo bệnh mà khi dễ sao?
Không tìm được người, trong lòng cô vốn đang khó chịu, ấy thế mà lại cứ có kẻ không biết sống chết tự đâm đầu vào.
Tốt, tốt lắm.
Hàn Nhã Thanh không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ là đôi mắt chậm rãi ngước lên, cực kỳ từ tốn, như thể không thèm quan tâm mà liếc qua hai người phụ nữ kia, sau đó ánh mắt lại liếc qua mặt từng người bảo vệ.
Ánh mắt cô rất hờ hững, gần như không mang theo bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến bốn người bảo vệ chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy khi bị ánh mắt đó của cô quét qua, sau lưng liền đột nhiên rét lạnh.
Mấy người bảo vệ đều ngừng động tác, không ai dám mạo hiểm tiến về phía trước.
Mọi người đồng loạt ngẩn người.
Không ai dám tin, chỉ một ánh mắt hờ hững đến không thể hờ hững hơn nữa của người phụ kia lại khiến cả hội trường khiếp sợ.
Trong góc, một người đàn ông bưng ly rượu, nhìn cô, trong mắt dường như hiện lên vẻ hứng thú mơ hồ.
“Vị khách này, mong cô phối hợp với chúng tôi điều tra một chút.” Một bảo vệ thử thăm dò, giờ phút này thái độ rõ ràng cung kính hơn không ít.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi che dấu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bưng ly trà trước mặt lên, khẽ đung đưa qua lại, động tác nhàn nhã lười biếng kia khiến người ta kinh sợ, phảng phất giờ phút này chỉ có một mình cô trong phòng.
Bảo vệ cứ vậy mà đứng chờ, tất cả mọi người cũng cứ vậy mà chờ, thế mà không ai mở miệng.
“Lý do.” Một lát sau, khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhúc nhích, hai chữ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn lại lộ ra khí thế mà không ai có thể xem thường.
“..” Bảo vệ thoáng chốc nghẹn lời, rõ ràng anh ta có lý do rất chính đáng, nhưng chẳng biết vì sao, giờ phút này anh ta thế mà không nói nên lời.
Có một loại người chỉ dựa vào khí thế cũng có thể ép bạn đến mức không thở nổi, anh ta cảm thấy cô gái trước mặt này chính là người như vậy.
Một người phụ nữ như vậy sẽ đi trộm đồ? Vì sao anh ta lại cảm thấy rất không có khả năng.
Giờ phút này, trong phòng bao rơi vào im lặng hiếm thấy.
Hàn Nhã Thanh vốn đã hóa trang trên xe, nhưng thấy Hàn Nghiên Nghiên bước đến, biết rằng với tính
cách của Hàn Nghiên Nghiên nhất định sẽ nghĩ cách hại cô.
Đến lúc đó muốn không bị chú ý cũng khó.
Khi đó thân phận của coi nhất định sẽ bại lộ, nếu dáng vẻ khác với mọi khi, chỉ sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ, cô cũng e ngại sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Cho nên, cô vừa mới đổi lại thành dáng vẻ bình thường, vốn cô cũng không chỉnh sửa quá nhiều, cho nên lúc sửa lại cũng không có gì khó.
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Nhã Thanh, trong đó có người nhận ra Hàn Nhã Thanh, nhịn không được kinh ngạc hô lên:
“Đây không phải là cô cả nhà họ Hàn ư?”
“Cô nói là cái cô chủ bị ngốc kia của nhà họ Hàn sao?”
“Nghe nói đã trị bệnh rôi, không ngốc nữa.”
“Xem ra thật đúng là không ngốc nữa.”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giờ phút này mọi người càng tò mò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.