Sau khi bị Lâm Mạnh Thiên kéo đi, Hà Mạn Tuyết luôn giữ im lặng suy nghĩ điều gì đó. Cô vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại muốn cô ở cạnh anh? Chẳng phải người ta vãn đồn rằng anh không gần nữ sắc sao?... rất nhiều câu hỏi được cô đặt ra nhưng vẫn không có lời giải đáp.
Lâm Mạnh Thiên nhìn cô đang suy nghĩ vu vơ của cô anh không biết tại sao bản thân tự nhiên thốt lên một câu nố khiến anh nghi hoặc chính mình:
" Cứ hỏi"
Nghe thấy câu nói của anh, cô liền ngồi thẳng người, người hơi nhích lại phía anh, nhìn chằm chằm một lúc lâu khiến anh cản thấy thoải mái rồi vô mới lên tiếng hỏi:
" Tạo sao lại chọn tôi? Anh vừa đẹp lạo nhiều tiền, địa vị trong xã hội cũng rất cao không thiếu phụ nữ, muốn đẹp có đẹp. muốn dễ thương có dễ thương, muốn mạn mà có mặn mà mà sao nhất thiết lại chọn tôi? "
" Cô rất đặc biệt. Khác những người khác"
" Nhưng nếu tôi không muốn? Anh cúng không ép buộc người khác theo ý của mình được."
" Tôi...rất thích ép buộc người khác"
" Anh...Anh...Tức chết tôi mà"
Nhìn khuốn mặt hơi ửng hồng sau lớp mặt nạ kia kho tức giận của cô mà không thể làm gì, anh cản thấy thật dễ thương nga~! Anh hơ nhếch mép lên khẽ cười. Khi thấy hành đoạn này của mình anh khẽ thất kinh thật không ngờ cô lại có thể khiến anh cười nga~ Thật đặc biệt.
Khi đến nơi chiếc xe dừng lại, một tòa biệt thự như một lâu đài phong cách phương Tây hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-tong-tai-hac-bang/1478940/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.