Hồ Tuyết Liên ngồi ghế chủ tọa nghỉ ngơi đôi phút, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau Lưu quản gia chạy tới báo cáo tình hình cụ thể, cô tỏ ra đã hiểu , nói đôi ba câu căn dặn rồi thay quần áo rời đi.
Hôm nay cô không đi làm, cô quay về biệt thự .
Tâm trạng của cô hôm nay không được tốt nên muốn nghỉ ngơi thư dãn.
Hôm sau cô vẫn đi làm như thường lệ, đang giới thiệu đồ cổ cho khách thì tình cờ gặp được Trạm Tín- một người bạn của cô.
Thấy cô, Trạm Tín tiến lên bắt chuyện
'' Xin chào cô nương ! Hình như cô bỏ rơi tôi rồi phải không ??? Cả tháng chả thấy cô hỏi thăm tôi lấy một câu.
Tôi bị thương đây nè....
Cô có thấy không hả????''
vừa nói anh vừa lắc lắc cánh tay bị thương khi làm nhiệm vụ đến trước mặt cô.
Hứa Hân Hoan nhìn điệu bộ của anh không khỏi bật cười,
Trạm Tín là một cảnh sát đặc nhiệm, là phó cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của thành phố.
Trong công việc anh là một người chu đáo, cẩn thận và điềm tĩnh. Nhưng khi đứng trước mặt cô anh lại là một hoa hoa công tử. Cái miệng ba hoa khoác lác không ngừng nghỉ.
Mỗi lần gặp nhau là lại chọc cô cười, anh thíc nụ cười của cô, có hai cái má lúm đồng tiền xinh xinh...
Hứa Hân Hoan quen biết Trạm Tín là thông qua vụ truy bắt bọn Đại Cao. Bây giờ ngoài Lưubquản gia thì chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-han-tong/3066851/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.