Chương trước
Chương sau
Hứa Hân Hoan không tin vào lời nói của Tiểu Linh, nước mắt dàn dụa lên tiếng.

- Tiểu Linh, cậu nói cho tớ nghe đây không phải là sự thật , không phải là sự thật đúng không ??? Huhu... cậu đang nói đùa có đúng không?

Tiểu Linh bất lực lên tiếng, cô biết Hứa Càn Sinh quan trọng với cô ấy như thế nào, đây là một sự thật quá tàn nhẫn đối với cô ấy.

- Hân Hoan à, chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu mau vào gặp mặt bác Hứa lần cuối đi. Nếu không sẽ không còn kịp nữa đâu.

Hứa Hân Hoan cố gắng kìm chế lại cảm xúc, lê từng bước thật chậm, thật mệt mỏi tiến vào bên trong phòng phẫu thuật, mọi người đều không muốn làm phiền cô nên đã ra ngoài hết.

Bêm tron phòng phẫu thuật, Hứa Càn Sinh đang dùng bình thở oxi,cả người ông đều là thiết bị của máy móc. Trong phòng ngoài tiếng tít tít đều đặn của máy đo nhịp tim thì tất cả đều trở nên yên lặng.

Hứa Hân Hoan đến bên cạnh giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của Hứa Càn Sinh nghẹn ngào lên tiếng.

- Ba à , ba tỉnh lại đi. Tỉnh lại nhìn Hân Hoan của ba đi. Trên đời này con chỉ còn mình ba là người thân thôi, ba đừng bỏ rơi con có được không?

Ba mẹ ruột của con đã không còn, con rất sợ cảm giác từng người thân của mình phải rời xa trần thế. Ba đừng bỏ lại con một mình trên cuộc đời này được không hả ba....

Hứa Càn Sinh từ từ mở mắt ra, đôi mắt ngấn lệ nhìn con gái nuôi của mình. Cả cuộc đời này vậy mà ông lại không hề có một người thân ruột thịt. Nhưng Khi nhìn thấy Hứa Hân Hoan đối xử với mình như thế, trái tim ông cũng ấm áp phần nào.

Ông mệt mỏi, nặng nhọc thều thào nói những lời cuối trước khi ra đi.

- Hân ...Hoan à... Con đừng.. khóc....Ba rất thương con...có con ở đây...cùng ba...đi hết ..quãng đường còn lại...là tốt lắm rồi... Ba xin lỗi con...vì... không...thể mang lại cho con..một cuộc sống đầy đủ...khiến con..phải chịu nhiều vất vả..vì ba.Từ nay về sau...con hãy...sống thật tốt...đừng vì bất kì ai...mà để mình phải chịu thiệt biết chưa...



Hứa Hân Hoan hai hàng nước mắt dàn dụa nắm lấy tay ông đặt lên mặt mình liên tục gật đầu đồng ý.

Thấy con gái nuôi của mình có hiếu như vậy Hứa Càn Sinh cười nhẹ rồi nhắm mắt lại , hai tay từ từ buồn thõng. Một tiếng 'tít' chói tai của điện tâm đồ vang lên....

Hứa Hân Hoan mặt trắng bệch, miệng lắp bắp nói

-- Ba à... ba đưng đi mà...đừng đi có được không ba...Hân Hoan cần ba...rất cần ba...

Hứa Hân Hoan vừa nói vừa khóc khiến bất kì ai nghe thấy cũng đau thấu ruột gan, tiếng khóc của cô nức nở, ai oán vang khắp hành lang tĩnh mịch.

Hàn Vân Phong đã thay cô sắp xếp chuyện hậu sự còn lại cho ông Hứa.

Phải đến tận 7 giờ sáng, hai người Trần Hồng Tuyết và Hứa Lưu Ly mới đến, thực ra sau khi rời khỏi nhà họ Hứa. Trần Hồng Tuyế đã cùng với Hổ Tử tới tìm Hứa Lưu Ly và nói rõ mọi chuyện.

Ngay sau đó Hứa Lưu Ly cũng đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nhưng cô ta cố tình không đến. Cô ta ở cùng ba mẹ ruột của mình bày mưu tính kế cho tương lai sau này, dù sao cuộc sống sau này mới là quan trọng nhất.

Vừa đến nơi , hai người họ đã diễn cảnh cốt nhục tình thân khiến ai cũng tin là thật, Trần Hồng Tuyết vừa khóc lóc vừa kể lể bên cạnh Hứa Càn Sinh một hồi rồi quay sang tát Hứa Hân Hoan một cái thật mạnh, bà ta túm lấy cổ áo cô mà mắng chửi.

- Tất cả là tại mày, gia đình tao mới đến nông nỗi này. Nhà tao đã cưu mang mày tận mười năm trời , Càn Sinh đối xử với mày không khác gì con ruột.

Vậy mà mày lại đi cướp chồng của chị gái, đã thế ngày hôm qua còn làm bẽ mặt ba nuôi mày trước mặt bàn dân thiên hạ toàn Thanh Thành.

Vì mày nên ba nuôi của mày mới sảy ra cơ sự này, mày là đồ ăn cây táo rào cây sung, mày là đứa vong ân phụ nghĩa.



Vừa nói bà ta vừa đấm vừa đá vào người của Hứa Hân Hoan , nhưng giờ đây cô đã như người mất hồn, nước mắt cũng đã cạn mặc Trần Hồng Tuyết đấm đá. Cô tự hỏi' Có phải là do mình thật không?'

Hàn Vân Phong tiến lại ôm cô vào lòng, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người lên tiếng.

- Hứa phu nhân, Hân Hoan giờ đã là vợ tôi, là vợ của Hàn Vân Phong tôi đây, không phải bà muốn làm gì cô ấy thì làm đâu.

Nghe thấy lời nói của Hàn Vân Phong, Trần Hônhf Tuyết run sợ rồi quay lại ôm con gái, hai người lại tiếp tục khóc.

Lúc này Hứa Lưu Ly mới lên tiếng.

- Ba à, ba bỏ Lưu Ly đi rồi, cuộc sống của hai mẹ con con phải làm sao đây????? Hu hu....

Khi nhân viên của nhà tang lễ đến thì họ mới ngừng khóc nhưng vẫn còn tiếng thút thít.

Vì Hứa Càn Sinh là con một, cha mẹ cũng đã mất từ lâu nên người đến tham dự tang lễ cũng chỉ có một vài người bạn của Hứa Càn Sinh.

Đám tang diễn ra rất nhanh chóng , Hứa Càn Sinh được mang đi thiêu rồi được thờ phụng ở chùa ngay sau đó. Bở vì Trần Hồng Tuyết nói đó là ước nguyện của ông ấy muốn được dựa vào hơi ấm của phật.

Chuyện Hứa Càn Sinh sùng bái phật pháp ai ai cũng biết nên không ai mảy may suy nghĩ gì về chuyện này cả.

Hứa Hân Hoan mấy ngày nay luôn chìm đắm trong tâm trạng đau khổ, cô không ăn không uống gì nên sau khi tang lễ kết thúc đã kiệt sức mà ngất đi.

Hàn Vân Phong vội vã đưa cô vào bệnh viện, sau khi được Tiểu Linh thăm khám kĩ càng, nói là do đau lòng quá độ nên kiệt sức mới ngất đi. Không ảnh hưởng gì cả, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe lại thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.