Một câu nói ngắn gọn nhưng đủ để cô biết được rằng bản thân đang ở đâu.
Hứa Hân Hoan cười tự diễu bản thân quá đa tình, đặt sai lòng tin vào một người không đáng tin.
Sai chính là sai , đã làm sai thì phải chịu hậu quả
Cô không khóc, không phải vì không buồn không đau mà bởi vì nỗi đau đó đã không còn gì diễn tả nổi.
Đau thấu tim gan , nó nhói lên từng cơn như một con dao sắc nhọn đang từng nhát, từng nhát găm vào tim cô vậy.
Nơi đó máu chảy đầm đìa, đau , rất đau, đau đến nỗi cô như ngừng thở.
Nhưng cô không cho phép điều đó sảy ra, cô là ai cơ chứ, làm sao cô có thể cho phép mình rơi lệ vì một tên đàn ông không xứng đáng được.
Hứa Hân Hoan nuốt ngược nước mắt vào trong, cô cố tỏ ra mình tĩnh,ngước mắt nhìn Hàn Vân Phong đầy kiêu hãnh.
-Được, tôi đồng ý.
Lời này là cô đã phải dùng hết lí trí còn sót lại để nói ra, để cho người đàn ông phụ bạc trước mặt cô biết rằng cô không phải một người sống thiếu đàn ông là sẽ chết.
Hứa Hân Hoan cầm cây bút trong tay, mạnh mẽ , dứt khoát kí tên của mình vào.
Xong việc, cô đứng thẳng dậy, bước đi ra cửa đầu không ngoảnh lại cũng không nhìn anh lấy một cái.
- Từ giờ phút này trở đi, tôi không còn nợ Hàn gia anh bất cứ thứ gì nữa. Chúng ta mãi mãi đừng gặp lại.
Hứa Hân Hoan cố giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-han-tong/3066705/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.